Trên mặt hồ, tia chớp dày đặc, như mặt trời rơi xuống.
Nhưng mà, Vương Huyên có được tinh thần thiên nhãn, có ưu thế trời sinh về việc lý giải và sử dụng thuật pháp, có thể nhìn thấy rõ những thủ đoạn cùng với hậu chiêu của hắn ta.
Vương Huyên như là một chùm ánh sáng thần thánh, thoáng hiện ra trong sấm sét, mấy lần tránh né, lao đến cực nhanh, đạp lên hình ảnh, vật chất màu bạc bao quanh, xuất hiện bên cạnh chiếc thuyền trúc, đứng ở đuôi thuyền.
"Sử dụng sức mạnh vượt quá thực lực của bản thân, đột phá thuật pháp giới hạn, cũng không thoải mái lắm đâu nhỉ?"
"Ngươi không hiểu được, dùng một chút cảnh giới để tận dụng sức mạnh của trời đất, cũng không tiêu hao nhiều lắm đâu." Người nọ nói xong, bùm một tiếng, một màn sáng hạ xuống, cả chiếc thuyền trúc đều bị nổ tung, ngay cả một chút cặn cũng không để lại, hoá thành tro tàn.