Giữa thiên địa, yêu quang ngút trời, trong kinh văn màu vàng óng bay ra kiểu chữ Yêu tộc, cả đám đều đang phóng đại, giống như núi nhỏ, oanh minh rung động, đồng thời phát ra quang huy giáng xuống.
Vương Huyên không sợ hãi, đứng sừng sững giữa sân, đánh từng quyền vào trên kiểu chữ hùng vĩ kia, phát ra tiếng vang, chấn rách màng nhĩ tất cả mọi người.
Những yêu văn này mỗi một chữ đều rất có cảm giác lập thể, giống như là lấy kim loại đúc thành núi nhỏ, khổng lồ mà khiếp người, chỉ nhìn đã khiến người khác sợ hãi, uy năng chân thực càng đáng sợ. Có một vài chữ sau khi rơi xuống mặt đất, đã biến thành những hố to sâu không thấy đáy rộng chừng một thước, khe hở màu đen lan tràn ra rất xa.
Mọi người không khỏi sợ hãi, loại yêu văn này, chỉ một tự phù cũng đủ để đập chết siêu phàm giả phổ thông, vốn dĩ không có cách nào đối kháng, nhiều chữ như vậy có bao nhiêu người có thể ngăn trở?
Bọn họ không thể không thán phục trong lòng, không hổ là con trai Yêu Tổ, chỉ cần vừa ra tay đã là tuyệt học, động một tí đã có thể quét ngang một đoàn đối thủ.