Sau khi ký kết hợp đồng nợ tiền, bọn người Mục Bán Thành chạy đi ngay lập tức, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại nơi này, sẽ tiếp tục bị tên Hạ Bình vô sỉ này vơ vét tài sản, đến lúc đó chỉ sợ chưa bị bắt chẹt đến tận xương tủy sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vẫn là mau rời khỏi, miễn cho bị tên khốn khiếp này nhớ nhung.
Mà mấy người Hạ Bìn cũng không có ở lại đây, liền trùng trùng điệp điệp trở về bên trong đại điện Vương Cung trong thành thị di tích, cái đại điện này diện tích rộng lớn, chứa cả ngàn người cũng không có vấn đề gì.
Lúc này, sắc trời cũng tối sầm, nhiệt độ kịch liệt hạ xuống, từng hạt tuyết như là lông ngỗng tung bay xuống mặt đất.
“Ngươi đang làm gì?”
Sở Dung hiếu kỳ nhìn lấy cử động của Hạ Bình, bởi vì tên này tại một căn phòng bếp phụ cận lật lung tung, dường như tìm tới một cái nồi không biết dùng tài liệu gì chế tạo ra, cứ như vậy dùng củi nấu lên.
“Ta đang nấu đồ ăn.”
Hạ Bình lấy ra từ trên người năm sáu quả trứng thằn lằn lửa gai, cũng lấy ra nước từ cây tửu bình, toàn bộ bỏ vào, đồng thời cũng lấy ra hai khối hòn đá màu đỏ lửa.
Loại hòn đá này là đặc sản của Cuồng Sa di tích, tên là đá lửa, chỉ cần hai tảng đá va chạm nhau, kịch liệt ma sát, lập tức liền sẽ phát ra ngọn lửa màu đỏ, hết sức kỳ lạ.
Bịch một cái, lúc này hắn liền đem vật liệu gỗ phía dưới đốt cháy lên.
“Nấu đồ ăn? Đây là trứng gì, ngươi rốt cuộc là tìm ở đâu ra?” Giang Nhã Như cũng nhìn qua, nàng nhìn thấy trong nồi đen có năm sáu trái trứng hết sức kỳ lạ, mặt ngoài bao trùm lấy đường vân màu đỏ kỳ dị, nhìn rất là bất phàm, dường như giống trứng của đại quái thú mạnh mẽ nào đó, ẩn chứa năng lượng dồi dào.
“Hắc hắc, đây chính là thứ ta tìm tới trong hang động thằn lằn lửa gai, hẳn là trứng thằn lằn lửa gai, dinh dưỡng phong phú, sau khi đun sôi chắc chắn ăn ngon vô cùng.” Hạ Bình đắc ý nói ra.
Sau nửa giờ, nước triệt để sôi trào lên, năm sáu trái trứng ở trong bị đun sôi, lập tức phát ra mùi thơm mê người, hương thơm xông vào mũi, thậm chí truyền đến từng đợt mùi thuốc.
Càng thêm kinh người chính là mấy đường vân trên vỏ mấy trái trứng thằn lằn lửa gai bị đun sôi này dường như sống lại, còn bộc phát ra từng đợt hào quang màu đỏ, sặc sỡ loá mắt, nhìn vô cùng kỳ dị.
“Loại trứng này thế mà lại phát sáng?!” Bọn người Giang Nhã Như trợn mắt hốc mồm, các nàng chưa từng thấy qua trứng quái thú nào biết phát sáng, có thể nghĩ mấy quả trứng này không giống bình thường tí nào.
Nam Cung Vũ nhìn một cái, sắc mặt lập tức đại biến, nhìn chằm chằm Hạ Bình: “Loại này trứng này ngươi đến cùng là tìm ở đâu ra?” Thần sắc của nàng vô cùng khẩn trương, cái trán đều toát ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi không nhìn ra lai lịch loại trứng này, nhưng mà bây giờ nàng rốt cuộc cũng nhìn ra.
“Chính là sâu trong hang động a, lúc đó còn có mười mấy con thằn lằn lửa gai muốn ngăn cản ta, nhưng đều bị ta làm thịt.”
Hạ Bình tùy ý nói.
“Xong xong, chúng ta hoàn toàn xong rồi.” Nam Cung Vũ một mặt giống trời sập:“Nếu như ta không có đoán sai mà nói, đây là trứng của thằn lằn lửa gai vua, bằng không làm sao lại có nhiều thằn lằn lửa gai thủ vệ như vậy.”
Trứng thằn lằn lửa gai vua sao?!
Hạ Bình nháy con mắt một cái: “Là trứng của nó thì sao, chẳng lẽ có độc?”
“Độc cái rắm.”
Nam Cung Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đây cũng không phải là độc đơn giản như vậy, bây giờ chúng ta vô ý tiến vào tổ của thằn lằn lửa gai vua, cướp đi con cái đời sau của nó, còn đem chúng nó nướng chín làm đồ ăn vặt.”
“Thử hỏi sau khi thằn lằn lửa gai vua biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào? Nổi giận, tất nhiên sẽ nổi giận!”
Nếu như là trứng thằn lằn lửa gai bình thường ngược lại là không có vấn đề gì, nhưng mà đây chính là trứng thằn lằn lửa gai vua, ăn con cái đời sau của nó, chuyện này còn phải hỏi, tất nhiên sẽ giận tới long trời lở đất.
Hạ Bình sờ sờ cằm: “Thế nhưng mà khi ta đi vào hang động, tại sao lại không có gặp con thằn lằn lửa gai vua này?”
“Có thể nó đi nơi khác chinh chiến.” Nam Cung Vũ trầm giọng nói: “Tại Cuồng Sa di tích, thằn lằn lửa gai cũng chia làm rất nhiều tộc quần, mỗi cái tộc quần đều có một con Vương Giả, chém giết lẫn nhau, cướp đoạt địa bàn.”
“Hôm nay vận khí chúng ta tốt, vừa vặn đụng phải lúc con thằn lằn lửa gai vua này xuất chiến, không có đụng phải nó, nếu không chúng ta liền xong đời.”
"Ngươi biết không? Tuy một con thằn lằn lửa gai không tính là rất cường đại, nhưng mà thằn lằn lửa gai vua ít nhất có được thực lực cảnh giới Võ Giả Lục Trọng Thiên, tuyệt đối không thua bất luận võ giả nhân loại nào."
“Thậm chí một con thằn lằn lửa gai vua như vậy, nhất định thống trị mấy chục ngàn con thằn lằn lửa gai, nếu quái thú như thế nổi giận mà nói, khi đó chính là đại quân tiếp cận, nhất định tìm tới cửa tính sổ với ngươi.”
“Đừng hòng nghĩ có thể trốn, thằn lằn lửa gai đối với mùi vị vô cùng mẫn cảm, dù cho cách mấy trăm cây số đều có thể tìm được địch nhân, có thể nói chỉ cần bị thằn lằn lửa gai để mắt tới, vậy hẳn phải chết không nghi ngờ.”
“Nếu như chờ thằn lằn lửa gai vua trở về, biết được chuyện này, nhất định đuổi giết chúng ta đến chân trời góc biển.”
Nàng chỉ ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Cái này, không bằng chúng ta đem đống trứng này đưa trở về được không, tiện thể nhận lỗi với nó?”
Phùng Hòa Đường hoảng sợ đến gương mặt đều xanh, toàn thân run rẩy, bị mấy chục ngàn con thằn lằn lửa gai này tìm tới cửa, còn có quái thú khủng bố như thằn lằn lửa gai vua, đây không phải chết chắc sao?
“Bây giờ nói xin lỗi có tác dụng quái gì, nó nghe hiểu được ngôn ngữ nhân loại sao?” Nam Cung Vũ tức giận nói: “Hơn nữa đã quá muộn, trứng đều bị các ngươi nướng chín, đưa trở về, ngược lại sẽ còn tức giận thêm, cho rằng các ngươi đây là đang khiêu khích!”
Chứ còn gì nữa?
Đem một trái trứng nướng chín đưa trở về, phỏng chừng khi thằn lằn lửa gai vua nhìn thấy loại tình huống này, không thể không tức điên.
“Xong xong, chúng ta hoàn toàn xong đời.” Phùng Hòa Đường co quắp trên mặt đất, một vẻ mặt bi thảm, bọn họ mới vừa vặn tìm tới thức ăn, đang nghĩ có thể bình yên vô sự vượt qua một tháng tại Cuồng Sa di tích đây.
Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, bỗng nhiên xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, bị bầy quái thú này để mắt tới, nơi nào còn có mạng.
Hai người Giang Nhã Như cùng Sở Dung cũng trừng mắt Hạ Bình, đều do tên khốn khiếp ham ăn hàng này, cho là cái gì cũng có thể ăn sao? Ăn ăn liền chọc phiền toái lớn.
“Không có việc gì, chúng ta còn có trợ thủ mà, tiểu đệ Mục Bán Thành của ta không phải thủ hạ đông đảo sao? Đến lúc đó tìm hắn hỗ trợ, chắc chắn sẽ hết sức vui vẻ, cùng nhau đối phó thằn lằn lửa gai vua.” Hạ Bình khoát khoát tay, không coi đây là chuyện lớn gì.
Lúc trước hắn cùng bọn người Mục Bán Thành nói chuyện phiếm, phát hiện bọn họ cũng tại phụ cận dãy núi đá đen tìm tới một tòa thành thị di tích, diện tích to lớn, không ít thí sinh đều tụ tập ở chỗ đó.
Khi đi ra ngoài săn thằn lằn lửa gai, chỉ có một phần nhỏ thôi, ít nhất có hơn nghìn người ở lại tại thành thị di tích này.
Nếu có thể có được hỗ trợ của đám người Mục Bán Thành mà nói, nói không chừng có thể đối phó đầu thằn lằn lửa gai vua kia.
Tìm Mục Bán Thành hỗ trợ?!
Khóe miệng bọn người Nam Cung Vũ đều giật giật, người ta bây giờ đang hận không thể đưa ngươi xử lý, làm sao lại nguyện ý giúp ngươi? Không bỏ đá xuống giếng liền xem như không tệ.
“Yên tâm đi, chuyện này giao cho ta là được, chỉ cần chém giết đầu thằn lằn lửa gai vua kia thôi đúng không, hoàn toàn không có vấn đề, bây giờ vẫn là tranh thủ thời gian ăn trứng thằn lằn lửa gai đi, đã chín rồi, để nguội ăn sẽ không ngon.”
Hạ Bình hô.
“Muốn ăn một mình ngươi ăn đi.” Nam Cung Vũ tức giận nói, các nàng ngốc mới có thể ăn trứng thằn lằn lửa gai, một khi ăn quả trứng này, liền nhiễm phải khí tức của thằn lằn lửa gai.
Có thể nói, đến lúc đó các nàng tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của thằn lằn lửa gai vua, bị đuổi giết điên cuồng.
Người nào ăn, người đó liền xui xẻo.
“Không ăn thì thôi, ta ăn một mình.” Hạ Bình cũng không để ý, mấy quả trứng thằn lằn lửa gai này có thể là cơ duyên để hắn đột phá cảnh giới Võ Giả Tam Trọng Thiên, không thể nào từ bỏ.