Dường như hư không khắp bốn phía cũng ngưng đọng, phảng phất hóa thành hình ảnh vĩnh viễn.
Thứ duy nhất còn có thể động cũng chỉ có tư duy của bọn họ, còn có thể miễn cưỡng xuất hiện một chút suy nghĩ, bọn họ cũng muốn chạy, nhưng mà cơ bản là thân thể không làm được bất cứ động tác nào.
Cũng chỉ có Hạ Bình là kẻ duy nhất có thể di động trong mảnh trời đất này.
“Con người của ta có thù chắc chắn phải báo, lòng dạ rất nhỏ mọn.”
Hạ Bình đứng chắp tay, biểu lộ lạnh nhạt: “Cho ta ích lợi, ta không nhất định nhớ kỹ, nhưng mà đắc tội ta, thì dù cho đến lúc trời đất già cỗi cũng sẽ không quên, các ngươi dám ra tay với ta, phát ra sát khí, thì đó chính là kẻ địch, vậy thì phải chết. Các ngươi muốn tìm cái chết, thì không nên trách người nào.”