TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 280: Đến Chịu Nhận Lỗi

Người trong cung điện nhìn thấy Hạ Bình xuất hiện, sắc mặt mỗi người liền trở nên cổ quái, vừa rồi bọn họ còn đang thương lượng chuyện đối phó tiểu tử này đâu, không có nghĩ tới tên này liền trực tiếp giết đến tận cửa, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ.

“Hạ Bình, ngươi tới nơi này làm gì?”

Mục Bán Thành lập tức cảnh giác nhìn lấy Hạ Bình, thần kinh cả người đều căng thẳng, hắn cảm nhận được khí tức trên người Hạ Bình, lập tức sắc mặt đại biến: “Chuyện gì xảy ra? Khí tức trên người ngươi cùng trước đó hoàn toàn khác biệt, mạnh hơn không chỉ một lần, chẳng lẽ ngươi đã tấn thăng đến cảnh giới Võ Giả Tứ Trọng Thiên sao?”

Hắn rất nhanh liền phát hiện Hạ Bình hoàn toàn không giống trước đó, dường như trở nên càng thêm cường đại.

“May mắn may mắn, đêm qua hơi có chút cảm ngộ đã đột phá.” Hạ Bình cười tủm tỉm nói ra.

Tên biến thái này!

Bọn người La Địch trợn mắt hốc mồm, hơi có chút cảm ngộ đã đột phá, quán thông cái huyệt khiếu thứ tư, tấn thăng đến cảnh giới Võ Giả Tứ Trọng Thiên, như vậy bọn họ những người này liều sống liều chết, phục dụng vô số đan dược cũng rất khó đột phá, đến tột cùng sẽ có cảm tưởng gì.

Coi như là đả kích người, cũng không thể như vậy, nào có chuyện tùy tiện liền đột phá thế này, căn bản không giảng đạo lý, một đám người ghen ghét đến ruột đều xanh.

“Ỷ vào chính mình đột phá, thực lực trở nên cường đại, lại muốn đến nơi này tìm chúng ta phiền phức sao?” Mục Bán Thành nghiến răng nghiến lợi, cho là tên này lại muốn đến lường gạt vơ vét tài sản.

“Nói thật cho ngươi biết, chúng ta nhiều người, dù cho ngươi còn muốn đến bắt chẹt chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không khuất phục.”

“Đúng, nhanh đi về hang ổ của ngươi đi, nơi này không chào đón ngươi.”

Một đám thí sinh lớn tiếng kêu ầm lên, nhưng mà từng người đều hết sức chột dạ, trước đó khi chưa đột phá đã cường đại đến mức kia, bây giờ còn đột phá đến cảnh giới Võ Giả Tứ Trọng Thiên, vậy chẳng phải là muốn nghịch thiên?

Người ở đây phỏng chừng không có ai là đối thủ của tên hung đồ này.

“Mọi người hiểu lầm rồi, ta không phải đến gây phiền phức cho các ngươi.” Hạ Bình khoát khoát tay, tỏ vẻ chính mình không có ác ý.

Ánh mắt Mục Bán Thành lấp lóe: “Không phải tới tìm chúng ta phiền phức, vậy ngươi tới nơi này làm gì?”

“Đến xin lỗi.”

Hạ Bình ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Đêm qua ta nghĩ tới nghĩ lui, gần như một đêm không ngủ, cảm thấy chuyện mình làm thực sự là quá không thỏa đáng, thật không biết nói sao.

Dù sao tất cả mọi người đều là người của Viêm Hoàng tinh cầu, nói không chừng về sau đều là sinh viên Viêm Hoàng Đại Học, tất cả mọi người đều là bạn học, chiều hôm qua ta thế mà đối xử với các ngươi như thế, ra tay độc ác như thế, lương tâm của ta bất an a."

“Bởi vậy, sáng sớm hôm nay ta liền mang một con Gấu Đất Sa Mạc tới, xem như là lễ vật xin lỗi mọi người.”

“Hi vọng mọi người bỏ qua cho, tha thứ sai lầm hôm qua của ta”

Cái gì?!

Nghe đến mấy câu này, một đám người trợn mắt hốc mồm, có người móc móc lỗ tai, tỏ vẻ chính mình có phải nghe lầm cái gì hay không, hoặc là chính mình có phải bị lâm vào trong ảo giác nào đó hay không, đây phải chăng là mơ.

Ngày hôm qua, tiểu tử phách lối cỡ nào a, đơn giản chính là Hỗn Thế Ma Vương, ra tay tàn nhẫn hành hung bọn hắn một trận, còn bắt chẹt tiền tài của bọn hắn, một chút cũng nhìn không ra hắn có lương tâm.

Nhưng mà trời vừa sáng, lương tâm tên này bỗng nhiên thức tỉnh, còn hùng hục chạy tới trước mặt bọn hắn, nói muốn xin lỗi. Lời như vậy nói ra có người tin sao?!

Bọn họ cũng không phải người ngu, không phải người khác nói cái gì bọn họ liền tin cái đó, người tuy có thể có biến hóa, nhưng mà không thể biến hóa lớn như vậy, ngủ một giấc liền lãng tử hồi đầu, thật coi bọn là kẻ ngốc sao?

“Nói thật đi, ngươi tới nơi này đến cùng có âm mưu quỷ kế gì?”

Mục Bán Thành cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Bình, thần kinh căng cứng không có chút nào buông lỏng.

“Ta thật không có âm mưu quỷ kế gì, nói thật ta một mình tới nơi này, lại có thể làm gì các ngươi? Dù sao các ngươi nhiều người, một người phun một ngụm nước miếng đều đủ khiến ta chết đuối.”

Hạ Bình lộ ra một vẻ mặt chân thành: “Nếu quả thật có cái mục đích gì mà nói, đó chính là hi vọng cùng mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa, chung tay xây dựng nên một xã hội hài hòa.”

Bà mẹ nó!

Một đám người đều bối rối, đánh chết bọn họ đều không nghĩ tới, những lời này được nói ra bởi tên ác đồ vô pháp vô thiên này.

Rõ ràng chính là thường xuyên làm xằng làm bậy, là tên Ma Đầu ngay cả con cháu thế gia đại tộc như Hứa Vân Thiên cũng dám xử lý, bây giờ lại dám nói mình muốn xây dựng xã hội hài hòa, không biết hắn lấy đâu ra mặt nói những lời này a.

Mục Bán Thành cũng nghe đến trợn mắt hốc mồm.

“Ta hiểu rồi, phỏng chừng tên này thật đúng là muốn xin lỗi chúng ta.” Một người thí sinh bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: “Mọi người nghĩ mà xem, tiểu tử này tuy có chút bá đạo, nhưng mà không phải là kẻ ngốc a.”

“Tại Cuồng Sa di tích, hắn có thể hoành hành bá đạo, làm xằng làm bậy, nhưng sau khi ra ngoài, hắn còn có thể làm như vậy sao?”

“Hơn nữa tất cả chúng ta đều là con cháu đời sau của thế gia đại tộc trong Viêm Hoàng tinh cầu, dù cho tiểu tử này là người của công ty Cự Nhân, nhưng mà cũng không thật sự chân chính vô địch, có thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.”

“Nếu như chúng ta liên hợp lại, chờ sau khi khảo thí kết thúc, tiểu tử này chẳng phải là sẽ xui xẻo sao?”

Hắn lộ ra một vẻ mặt đã nhìn thấu Hạ Bình, rất có điểm giống họ Gia Cát thời cổ đại.

“Đúng a, ta làm sao lại không nghĩ tới điểm này.”

Bên cạnh có người cũng hiểu ra..

“Thì ra là thế, khó trách mới một buổi tối, thái độ tiểu tử này chuyển biến lớn như vậy, thì ra là biết được sự lợi hại của chúng ta.”

“Phỏng chừng tiểu tử này ngủ một đêm, máu nóng trong đầu nguội lại, rốt cuộc cũng biết người chính mình đắc tội là nhân vật nào, dám đắc tội những người có quyền thế như chúng ta, đây không phải là muốn chết sao?”

“Một người một ngụm nước bọt, đều có thể dìm hắn chết.”

“Cho nên, mới sáng sớm, tiểu tử này liền hấp tấp chạy tới, vượt qua chặng đường cát bụi, thậm chí còn xách một đầu Gấu Đất Sa Mạc tới, chính là để xin lỗi, còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa.”

“Biến cái rắm, cho là tùy tiện xách một con gấu tới, liền có thể hóa giải ân oán với chúng ta, nghĩ thật là dễ dàng.”

“Đánh chúng ta thảm như vậy, còn bắt chẹt chúng ta nhiều tiền như vậy, há chỉ một con gấu liền có thể giải quyết, quá mơ mộng hão huyền.”

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, cũng biết được vì sao thái độ của Hạ Bình chuyển biến nhanh như thế, thì ra là tiểu tử này nghĩ tới kết quả của việc đắc tội nhiều người bọn họ như vậy.

Cũng đúng, dù sao khảo thí chỉ là khảo thí, sau khi kết thúc còn phải sinh hoạt chung, còn có cuộc sống hiện thực, phỏng chừng tiểu tử này cũng đã nghĩ thấu điểm này, thái độ mới biến hóa lớn như thế.

Nhưng mà cũng có một số người đang cười lạnh, trong lòng vô cùng khinh thường, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị gây khó dễ, nếu như bọn họ không nhân cơ hội này, chỉnh tên khốn khiếp này thật tốt, bọn họ cũng không phải là người.

Mục Bán Thành vẫn còn có một vẻ hoài nghi, tiểu tử này thật sự là đến xin lỗi với bọn hắn sao? Sẽ không có âm mưu gì a? Hoài nghi trong lòng hắn vẫn chưa xua tan được.

“Các ngươi yên tâm đi, ta lần này đến xin lỗi với mọi người, đó là thành tâm thành ý, có điều kiện gì cứ việc nói, nếu như hợp lý, ta sẽ cố hết sức đáp ứng.” Hạ Bình vỗ vỗ lồng ngực, làm ra bảo đảm.

Đồ vô sỉ!

Đều đến lúc này, còn ở nơi này làm bộ làm tịch, nếu như bọn họ đưa ra điều kiện hợp lý mới là chuyện lạ, nhất định phải đưa ra điều kiện không hợp lý, như vậy mới có thể chỉnh tên khốn khiếp ngươi một chút, mới có thể làm khó dễ ngươi, mới có thể vơi đi cơn giận trong lòng.

Một đám thí sinh khinh bỉ nhìn lấy Hạ Bình, trong lòng toát ra đủ loại kế hoạch làm khó dễ hắn.

Ầm!

Đúng vào lúc này, lại có một người thí sinh điên cuồng chạy tới, mồ hôi đầm đìa, thần sắc so với người vừa rồi hoảng hốt gấp mười lần.