Xin chư vị Huyễn Tộc yên tâm, ta cũng không phải là người nói không giữ lời, lần này mượn bảo bối đơn thuần chỉ là vì bất đắc dĩ, nếu như ngày khác cuộc sống dư dả, tất nhiên sẽ mang trả lại bảo bối, thậm chí đến nhà bái phỏng gửi tới lời cảm ơn, không cần phải nhung nhớ ta, ký tên Võ Vô Địch.
“Chuyện này!”
Hai khí linh Thanh Ngưu và Miêu Tiên Nhân nhìn thấy những chữ này, khóe miệng không khỏi giật giật vài cái, cũng lục soát cạo sạch sẽ toàn bộ bảo vật của người ta, thế mà còn dám lưu lại dòng chữ ở bảo khố, đây rõ ràng chính là bạt tai vào mặt Huyễn Tộc, còn là cái loại tát vào chỗ chết mà tát lấy tát để.
Cũng không biết sau khi những Thánh Nhân Huyễn Tộc đó nhìn thấy những chữ này, đến tột cùng là sẽ có biểu cảm gì, chỉ sợ người nào người nấy đều sẽ bị tức giận đến nổi trận lôi đình, thậm chí sẽ tức ngất đi.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, Hạ Bình vỗ vỗ tay, cũng không có ý muốn lưu luyến, lập tức bay về hướng phía bảo khố Nội Điện.