Xin chư vị Huyễn Tộc yên tâm, ta cũng không phải là người nói không giữ lời, lần này mượn bảo bối đơn thuần là bất đắc dĩ, nếu như sau này sinh hoạt dư dả, tất nhiên sẽ trả lại bảo bối, thậm chí đến nhà bái phỏng gửi tới lời cảm ơn, không cần phải nhung nhớ ta, ký tên Võ Vô Địch.”
Bọn họ nhìn thấy những nội dung này, mặc cho bọn họ được tu dưỡng vô cùng tốt, cũng không nhịn được tức đến muốn chết, kém chút ngay cả phổi đều giận đến nổ tung lên, một cơn lửa giận từ bàn chân dâng lên đến đỉnh đầu.
“Cuồng, thật sự là thật ngông cuồng, trộm đi bảo vật trong bảo khố của Huyễn Tộc chúng ta, thế mà còn dám trắng trợn lưu lại danh hào, đến tột cùng tên tiện nhân kia muốn xem nhẹ Huyễn Tộc chúng ta đến mức nào, thật sự cho rằng Huyễn Tộc chúng ta không làm gì được hắn hay sao?”
Một vị Thánh Nhân áo đỏ giận không kiềm được, sắc mặt đỏ bừng lên, gần như đầu cũng bị giận đến bốc khói, run rẩy toàn thân, người nào cũng không biết hiện giờ đến cùng hắn phẫn nộ cỡ nào.
Đời này hắn chưa thấy qua ăn trộm phách lối như vậy, trộm đi toàn bộ bảo vật trong bảo khố của bọn họ, thế mà sợ người khác không biết là hắn làm hay sao, còn nhắn lại ở trên vách tường.