“Chuyện này tính là cái gì, ta chính là vương giả của tộc Trung Hố Đen, trời sinh làm Vương giả, đứng trên vạn vạn người, cũng chỉ có ta quản người khác, không ai có thể quản lý chuyện của ta. Nhưng lại bị tên Nhiếp Chính Vương đáng giận kia bắt lấy chép phạt làm việc, quá đáng giận, đây quả thật là chính sách tàn bạo, cực hình! Nếu như ta có thể đăng cơ mà nói, chuyện thứ nhất chính là ban bố pháp lệnh, giáo viên không thể bố trí công việc nhà. Còn phải phạt Nhiếp Chính Vương này đi quét nhà vệ sinh, phải quét mỗi ngày, cũng không cho hắn nghỉ ngơi.”
Trùng Tiểu Thiến tức giận, căm giận bất bình.
Chính mình chính là Vương giả, bây giờ lại hết sức, bị người ta tóm lấy đến trường, bị phạt làm bài tập, còn bị giáo viên phê bình, đây quả thật là khuất nhục, lịch sử u ám của một Vương giả.
“Thế nào? Chúng ta có cần phải phản kháng lại chính sách tàn bạo của hắn hay không, đuổi tên Bạo Quân Nhiếp Chính Vương này xuống đài.”
“Chuyện này tạm thời không được, thế lực của kẻ thù quá lớn, người đông thế mạnh, nhất định chúng ta phải nhịn nhục a, cần thận trọng từng bước. Cái gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù, từng giờ từ phút.”