TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 328: Truy Sát!

“Đáng chết, bị mắc lừa, lúc này bị mắc lừa rồi.”

“Cái phần mộ này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Không phải là đã nói một cái phần mộ chỉ có một đầu Thi Vương sao? Làm sao lập tức liền xuất hiện năm sáu đầu? Tập thể đến nơi này mở hội?!”

“Chạy nhanh lên a, còn nói cái rắm gì a, nếu bị năm sáu đầu Thi Vương này đuổi kịp, chúng ta liền xong đời.”

“Tiểu súc sinh Hạ Bình đâu, cái tên khốn khiếp kia đến tột cùng ở nơi nào, làm sao không tìm thấy hành tung của hắn?”

“Cũng chỉ có tìm tới một mảnh vụn áo sơ mi hắn lưu lại, cái rắm đều không tìm được, hắn căn bản không ở nơi này.”

Nửa giờ sau, một đám sinh viên cũ điên cuồng chạy ra khỏi phần mộ, sắc mặt sợ hãi bối rối, trên thân chảy ra máu tươi, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm.

Có người bị trúng Thi độc, sắc mặt biến thành màu đen, con mắt xanh lét, sắp phải biến thành Cương Thi.

“Nhanh nhanh nhanh, nhanh sử dụng Giải Độc Đan, trễ một bước, ngươi liền biến thành Cương Thi.” Một người sinh viên cũ vội vàng từ trên thân lấy ra một bình Giải Độc Đan, đưa cho tên sinh viên cũ bị trúng độc kia.

Tên sinh viên cũ bị trúng độc vội vàng sử dụng, lúc này mới khiến độc tố trên thân dịu đi.

Loại giải độc đan này cũng là đan dược được trang bị thường xuyên khi bọn hắn tiến về dãy núi m Thi, nếu như không có Giải Độc Đan mà nói, một khi trúng Thi độc, bọn họ chỉ sợ cũng triệt để xong đời, may mắn là đã sớm chuẩn bị.

“Hứa ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải nói Hạ Bình chính là ở trong phần mộ sao, tại sao ngay cả bóng người cũng không thấy được?” Một người sinh viên cũ bất mãn hết sức nói ra.

Bọn họ cho là có thể quét ngang mộ lớn, nhẹ nhõm chém giết Thi Vương, nhưng mà làm sao nghĩ ra được, sau khi đi vào cái phần mộ này, lập tức bị năm sáu đầu Thi Vương phục kích, bị đánh đến chạy trối chết, xám xịt chạy ra.

Nếu như tốc độ bọn họ chậm một chút, chỉ sợ là đã trở thành lương thực cho những Thi Vương này.

“Cái này sao, đoán chừng hắn đã từng xuất hiện ở cái phần mộ này, thậm chí còn cùng những Cương Thi ở đây chiến đấu qua, lưu lại một mảnh vụn quần áo.” Sắc mặt Hứa Kiến Hoa rất xấu hổ, nhưng là vẫn giải thích, “Các ngươi cũng biết Tầm Mịch Điểu tuy có thể tìm tới khí tức nhân loại, nhưng lại không thể phán đoán đối phương có phải hay không ở tại chỗ cũ, chúng nó dù sao cũng là chim, không có trí tuệ của nhân loại.”

Các sinh viên cũ còn lại cũng đành chịu, bọn họ cũng hiểu ra đó không phải là Tầm Mịch Điểu sai, xác thực là có thể truy tìm khí tức của địch nhân, cũng đã tìm tới một mảnh vụn quần áo trên người Hạ Bình.

Nhưng người ta đã sớm rời đi, điều này cũng trách không được Tầm Mịch Điểu.

"Đáng giận, lần này xem như tên Hạ Bình gặp may mắn, nhưng mà lần sau chính là ngày giỗ của tiểu súc sinh hắn."

"Một tên sinh viên cũ hung dữ nói ra, chuyện đã thành như vậy, cũng chỉ có thể nhẫn."

... ...

Hai ba giờ sau, bọn họ đến một rừng cây, ở đây bốn phía đều sinh trưởng từng cái cây màu trắng, lít nha lít nhít, chung quanh tràn ngập sương mù màu xám, âm khí âm u.

“Hứa ca, thật sự là ở nơi này sao?”

Một sinh viên cũ biểu thị hoài nghi: “Nơi này chính là rừng cây xương trắng tiếng tăm lừng lẫy , cây cối sinh trưởng tên là cây xương trắng, đơn giản chính là rừng cây tử vong, đi vào bên trong này là muốn chết a.”

“Tiểu tử kia coi như ngu xuẩn hơn nữa, cũng sẽ không đần độn tiến vào cái rừng cây này chịu chết đi.”

Hứa Kiến Hoa do dự một chút, nhìn lấy Tầm Mịch Điểu trên tay, chỉ thấy Tầm Mịch Điểu chi chi gọi bậy, móng chim chỉ phía trước, dường như muốn nói chính là ở bên trong, cũng chính là ở chỗ này.

Sắc mặt hắn lập tức kiên định lại: “Không sai, hẳn là nơi này, tuy rừng cây xương trắng là địa phương nguy hiểm, nhưng mà nghe nói ở sâu trong rừng cây này có bí bảo xương trắng, đối với tu luyện có chỗ tốt to lớn.”

“Một khi phục dụng, lập tức liền có thể đột phá, tấn thăng đến cảnh giới Võ Giả Cửu Trọng Thiên cũng không có vấn đề gì.”

“Tiểu tử kia biết đắc tội chúng ta, khẳng định sẽ giống người điên tìm kiếm các loại bảo vật tăng cường thực lực của mình, đoán chừng mặc kệ địa phương nào, hắn đều sẽ đi mạo hiểm.”

Hứa Kiến Hoa tràn đầy tự tin, nói ra phỏng đoán như vậy.

“Xác thực, lời nói của Hứa ca vẫn rất có đạo lý.”

“Đắc tội với những sinh viên cũ chúng ta, tự nhiên tiểu tử kia sợ hãi là đúng rồi, đương nhiên địa phương nào cũng phải mạo hiểm đi vào.”

“Vừa rồi phần mộ Thi Vương cũng đi, dù cho tiến về rừng cây xương trắng cũng không có gì lớn.”

“Một tên rác rưởi cảnh giới Võ Giả Ngũ Trọng Thiên nho nhỏ cũng dám đi vào rừng cây xương trắng, chẳng lẽ những tiền bối chúng ta cũng không dám đi vào sao?”

“Nói không sai, chẳng qua chỉ là vài cọng cây xương trắng thôi, chờ ta trực tiếp hủy diệt nó.”

“Một khi nhìn thấy Hạ Bình, lập tức làm thịt, không cần khách khí với hắn.”

Một đám sinh viên cũ gật gật đầu, biểu thị lời nói của Hứa Kiến Hoa rất có đạo lý.

Vèo vèo vèo!!!

Vừa dứt lời, Hứa Kiến Hoa dẫn đầu, lập tức hướng phía rừng cây xương trắng này xông vào.

Sau nửa giờ, bọn họ hoảng sợ đến rơi nước tiểu, từng người chạy trối chết, điên cuồng chạy ra, sau lưng còn có một đoàn ong độc màu trắng bám theo, ùn ùn kéo tới, như là một đoàn mây mù.

Trọn vẹn chạy mười mấy cây số, những con ong độc màu trắng đó mới đình chỉ truy sát bọn người Hứa Kiến Hoa, chậm rãi bay trở về.

Chỉ thầy có mấy người măt sưng như mấy cái bao lớn, giống như Phật Đà, đều không thành hình người.

Mà miệng của Hứa Kiến Hoa cũng rất giống lạp xưởng, hô hấp đều có chút hổn hển.

“Quá xui xẻo, thế nào lại gặp một đám ong độc xương trắng?!”

“Cái đám ong độc xương trắng này không được a, kịch độc vô cùng, số lượng đông đảo, sinh ra từ m Khí, hung hãn không sợ chết. Nếu như bị mười con ong độc xương trắng cắn phải, mất mạng tại chỗ cũng có thể.”

“May mắn chúng ta có võ công cao cường, tốc độ chạy trốn cũng nhanh, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.”

Một đám sinh viên cũ lòng còn sợ hãi, bọn họ vội vàng sử dụng Giải Độc Đan, lúc này mới làm dịu đi kịch độc trên thân, nếu không tất nhiên vừa rồi sẽ cứ thế mà bị ong độc xương trắng giết chết.

“Hứa ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải nói tên Hạ Bình này chắc chắn là ở bên trong sao? Vì cái gì chúng ta chỉ ở bên trong tìm tới một chiếc giày?!” Một tên sinh viên cũ bi phẫn hét lớn.

Bọn họ nhọc nhằn khổ sở xông vào rừng cây nguy hiểm, lại là cái gì cũng không thấy, chỉ tìm tới một cái giày Hạ Bình lưu lại, có thể nghĩ được bọn họ tức giận bao nhiêu.

Nếu như có thể bắt được Hạ Bình cũng liền thôi, nhưng mà hiện tại cái gì cũng không tìm được, ngay cả là bóng dáng của đối phương cũng không thấy.

Hứa Kiến Hoa nghe nói như thế, cũng cảm thấy mình rất là vô tội, nói: “Ta có biện pháp nào, Tầm Mịch Điểu nói chính là ở bên trong, hơn nữa ta cũng trúng chiêu.”

Các sinh viên cũ còn lại rất bất đắc dĩ, xác thực cũng là như thế, Hứa Kiến Hoa cũng là người bị hại, mà lại nhận thương thế cũng không so với những người chính mình nhẹ hơn bao nhiêu, nhìn cái bờ môi này, đều sưng thành lạp xưởng.

“Con chim ngu ngốc đáng chết, lần sau còn dám tìm sai chỗ, liền nướng nó.” Một tên sinh viên cũ hung dữ trừng mắt nhìn Tầm Mịch Điểu.

Tầm Mịch Điểu rất thông minh, trí tuệ không thua gì nhân loại, nó vội vàng duỗi ra vuốt chim, vỗ vỗ lồng ngực chính mình, biểu thị lần sau tuyệt đối sẽ không tìm sai chỗ, yên tâm trăm phần trăm, nó làm việc rất ổn thỏa.

Tìm kiếm mùi vị cái gì, thật sự là trò chơi con nít, việc rất nhỏ.

“Đi thôi, không nên trễ nãi thời gian, phải mau chóng tìm được tên Hạ Bình này, ta có thể cảm giác được sắp tìm tới hắn, coi như tiểu tử kia chạy nhanh,cũng không có khả năng nhanh hơn chúng ta.”

Hứa Kiến Hoa nhe răng.

“Vâng!”

Một đám sinh viên cũ kêu to.