Đoạn cuối của đường hầm, xuất hiện một cái cửa sắt dày nặng, được chế tác bằng hợp kim titanium, cao tới năm mét, rất là kinh khủng, phỏng chừng coi như là dùng mấy trăm tấn thuốc nổ, đều không thể nổ tung cánh cửa này.
Bênh cạnh cửa có một cái máy công nghệ cao có màn hình và camera, dường như phải xác nhận võng mạc và vân tay mới có thể mở ra.
Hạ Bình lập tức lôi thi thể của Đại ca Khấu Cao vồ đến, chứng thực con ngươi và vân tay trên người hắn.
Lúc này cửa sắt bổng hiện lên tiếp giọng nói máy móc: "Võng mạc nghiệm chứng thành công, vân tay nghiệm chứng thành công, xác nhận là chủ nhân Khấu Cao, cửa lập tức mở ra.”
Cạch một tiếng cửa lớn từ từ mở ra, lập tức lộ ra mọi thứ ở trong, đây là một cái nhà đá to lớn.
Vậy mà nhà đá này lại chứ đầy bảo vật liý nha lít nhít, lượng lớn đang dược và linh dược nằm ở bên trái, lượng lớn vũ khí nằm ở bên phải, một ít bí kíp võ công đặt trên giá sách.
Thậm chí còn xuất hiện tương rương gỗ màu đỏ, trong đó có rất nhiều kim ngân tài bảo.
Tính toán sơ qua, chỉ càng là những tài bảo này, ít nhất khoản bốn, năm trăm ức đồng liên bang.
Hơn nữa mười mấy năm cướp bóc, những tên Truy Phong Tặc này vì tu vi võ đạo của chính mình, vì sinh tồn, trắng trợ tiêu xào, khẳng định cũng tiêu hao thất thất bát bát.
Vậy mà ngay cả như thế, kho báo của sơn tặc cũng tích trữ nhiều đến như vậy, đủ để chứng minh, đám Truy Phong Tặc này giàu có, không phải những tên đạo tặc bình thường có thể so sánh nổi.
"Chà chà, đây chính là của cải tích cóp suốt đời của đám Truy Phong Tặc, cướp bóc đến mười mấy năm nha, hỡn nữa còn có cường giả cấp bậc võ sư, thu hoạch càng kinh người." Hạ bình xuýt xoa than thở, con mắt đều sáng rỡ lên.
Nếu như đem hết những bảo vật này đém bán hết đi, hắn tuyệt đối sẽ một đêm phất nhanh, dù cho là cườn giả võ sư cảnh đỉnh phong, cũng không biết cần phải tốn bao nhiêu năm mới có thể dành dụm được.
Quả nhiên, người không cướp
Nếu như đem những này tài bảo toàn bộ phiến bán đi, hắn tuyệt đối sẽ một đêm phất nhanh, cho dù là võ sư cảnh đỉnh cao cường giả, muốn đạt được mấy trăm ức đồng liên bang, cũng không biết cần phải hao phí bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên, "Người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo".
"Không thể nào, những viên Mộc Linh Đan này" Hạ Bình tiến lên lập tức nhìn thấy từng bình Mộc Linh Đan bày ra ở từng hòm từng hòm gỗ đỏ, ít nhất có giá trị vài chục ức đồng liên bang.
Dù cho đã là cường giả cảnh giới Võ Sư, Mộc Linh Đan cũng có tác dụng rất tốt, bỏi vì nó ẩn chức năng lượng Mộc Nguyên, cực kỳ tinh khiết, mang đến bổ ích cho thân thể rất nhiều, có thể làm tăng cường năng lượng sinh mệnh bản nguyên.
"Đây là Tuyết Liên đan, loại đan dược quý giá này mà họ cũng có?!" Hạ bình nhìn sang, ngoại trừ Mộc Linh Đan, hắn cũng phát hiện ra những đan dược quý giá khác như Tuyết Liên Đan.
Loại đan dược này là có vị thuốc chính là Thiên Sơn Tuyết Liên ở trên đỉnh núi độ cao vài vạn mét,
Loại linh dược này ẩn chứa năng lượng tinh khiết, cực kỳ quý giá, giá trì thậm chí cao hơn cả quả Huyền m.
Dùng một viên Tuyết Liên Đan, cảnh giới võ sư có thể tiết kiệm một năm dài đằng đẳng tu luyện, có thể nói, loại đan dược này đối với cảnh giới võ sư mà nói, quả thực chính là Thánh đan.
Nhưng mà những đan dược quý hiếm như vậy lại có đến mười ba viên.
Đoán chừng đây là đại ca Khấu Cao, vì chính mình tu luyện, tiếu tốn lượng tiền bạc to lớn, chính mình mua về sử dụng, nhưng tạm thời còn không có thời gian tu luyện, nên còn để ở đây.
"Hả? đây là cái gì?"
Kiểm tra lại toàn bộ đan dược, Hạ Bình nhìn về phía đống binh khí ở kia, phát hiện đa số đều là vũ khí lạnh, cũng có một vài khẩu súng lazer, lựu đạn, bom,...
Vốn không có gì là kỳ lạ, nhưng hắn vậy mà lại phát hiện một cái rương màu đen dài, mặt trên dường như bị xích sắt trói lại, từ khí thức sâu xa từ trong rương bộc phát ra, một cỗ khí tức hết sức tà ác.
Thậm chí là ở trên mặt rương còn dán bùa niêm phong, cấm chỉ người tới gần đụng vào.
Bịch một tiếng, Hạ Bình làm gì nghe theo lời cảnh cáo, hắn vỗ tới một chưởng, lập tức đem xích sắt quấn quanh cái rương vỡ tung tóe, thậm chí cái rương màu đen cũng bị vỡ ra chia năm xẻ bảy.
Lúc này hắn nhìn thấy từ trong rương lộ ra một thứ, là một cái trường mâu!
Một cái trường mâu màu đen!
Con mắt của Hạ Bình nhìn chòng chọc vào cây trường mâu màu đen, trên mặt nó điêu khắc rất nhiều họa văn kỳ dị, tựa như hiện lên từng con quái thú kì dị ta ác, rất sống động, phảng phất như là sắp từ trong cây trường mâu lao ra.
Ào ào ào
Lập tức trong chớp mắt này, cây trường mâu bổng nhiên run lên, tuôn ra một lượng lớn khí tức màu đen đầy tà ác, biến hóa thành từng cái đầu lâu, vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên quay về phía Hạ Bình đánh tới, muốn đem hắn nuốt chửng.
Trong lúc đó, từng đợt sóng tinh thần kỳ dị lúc ẩn lúc hiện tràn ngập ra, cỗ sóng tinh thần này chứa đầy tà ác, mùi vị hỗn loạn, có thể ăn mòn tinh thần của nhân loại.
Ở trong chớp mắt này, tinh thần của Hạ Bình gặp phải công kích, tựa như rơi vào bên trong ảo giác, rơi vào trong trạng thái tuyệt vong.
"Muốn chết!"
Chỉ trong chớp mắt này, tính mạng của hắn đang bị uy hiếp, chân nguyên trong người Hạ Bình lập tức vận chuyển, hai viên tế bào Địa Ngục Kim Ô rít gào một tiếng, phát sinh tiếng rống kinh thiên động địa.
Ầm ầm ầm!
Sóng âm rung động, cỗ khí tức màu đen này cũng bị sóng âm khung bố làm rung động, những con ma quỷ này dường như gặp phải khắc tinh, mỗi tên điên cuồng sợ hãi kêu to lên, bị rung động đến mức hồn phi phách tán.
Từng luồng từng luồng khí tức màu đen nhanh chóng rút lui, co lại vào bên trong trường mâu.
"Luyện hóa!"
Hạ Bình tiến lên, đưa một tay ra tóm lấy trường mâu màu đen, nhưng cây trường mâu màu đen này lại rung rẩy điên cuồng, đang giãy giụa, nỗ lực từ cánh tay hắn chay trốn ra ngoài.
Chân nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển, thẩm thấu mà vào, ngọn lửa khủng kiếp vây quanh bốn phía cây trường mâu, bùm bùm vang vọng.
Bất quá làm cho Hạ Bình cảm thấy giật mình chính là dưới nhiệt độ thiêu đốt điên cuồng của ngọn lửa, cây trường mâu này vẫn không hề suy xuyễn chút nào, hoàn toàn không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng đến, tựa như là nhiệt độ cỡ này không cách nào để cho chất liệu này hòa tan.
Đồng thời lực lượng tinh thần của hắn thẩm thấu vào trong, ở bên trong lưu lại dấu ấn tinh thần.
Sau một thời gian ngắn ngủi, cây trường mâu màu đen này đã bị luyện hóa xong, nó tựa hồ như cũng dừng giãy dụa, rốt cục thừa nhận Hạ Bình làm chủ nhân, không chống cự giống lúc trước.
"Bảo khí, đây là một món bảo khí, tên gọi là Địa Ngục Chi Mâu!" Hạ Bình nắm chặt cây trường mâu này, hắn cảm nhận được cây trường mâu này ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, một khi bạo phát, liền có thể xuyên thủng tất cả.
Nhưng cây Địa Ngục Chi Mâu này cũng vô cùng nguy hiểm, ẩn chứa sức mạnh của khí tức tà ác màu đen hỗn độn, một khi có người dám nắm lấy cây Địa Ngục Chi Mâu này, lập tức sẽ bị sức mạnh tinh thần ăn mòn.
Lâu ngày, liền sẽ biến thành kẻ khát máu, thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Mà bọn Truy Phong Tặc cũng biết điểm này, phỏng chừng đã từng xuất hiện rất nhiều sự cố, chính vì thế nên mới đem cây mâu màu đen này phong ấn lại, không sử dụng nữa.
Bọn họ cực kỳ sợ hãi đối với cây mâu này, xưng là Nguyền Rủa Chi Mâu.
Bằng không nếu như Khấu Cao có thể sử dụng cây mâu này, hắn muốn giết chết Khấu Cao, là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Bất quá tuy rằng Địa Ngục Chi Mâu vô cùng nguy hiểm, đó chỉ là đối với người bình thường mà nói.
Đối với hăn nắm giữa sức mạnh huyết thống Địa Ngục Kim Ô, còn tu luyện Thuần Dương Bất Diệt Quyết mà nói, cây Địa Ngục Chi Mâu này có bao nhiêu sức mạnh hắc ám, căn bản cũng không ăn mòn được hắn, ngược lại sẽ bị hắn dễ dàng điều khiển, căn bản là không cách nào thoát khỏi.