“Địa Ngục Chi Mâu, thực sự là lợi hại.”
Ánh mắt Hạ Bình sáng lên, hắn cảm nhận được chính mình sử dụng Địa Ngục Chi Mâu này, một mâu vừa đâm ra, lực công kích tăng cường mấy lần không thôi, cho dù những tên cảnh giới võ sư này muốn cố gắng chống lại, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Thậm chí là Địa Ngục Chi Mâu này còn ẩn chứa sức mạnh tinh thần tà ác, khi còn chưa sử dụng, thì ngay lập tức đã nghiền ép tinh thần của rất nhiều võ sư, hạ thấp ba phần thực lực trên người bọn họ .
Lần này đối phương chết chắc, những tên trưởng lão bang Vô Pháp còn muốn chống đối, đó là chuyện không thể nào.
Hắn có Địa Ngục Chi Mâu này làm vũ khí, quả thật chính là như hổ thêm cánh.
“Đáng chết, đây là cái vũ khí gì, đến tột cùng là món vũ khí gì?” Bang chủ bang Vô Pháp Sa Lực Đạt kinh hãi không nói nên lời, quả thật là hắn không thể tin được nhìn Hạ Bình cầm trong tay trường mâu màu đen .
Vũ khí Như vậy quá mức khủng khiếp, khiến cho sức mạnh trên người bọn họ lập tức hạ thấp mấy phần, một đám người gộp lại, cũng bị tiểu tử này một mâu giết chết.
Đời này hắn cũng chưa từng thấy qua vũ khí nào đáng sợ như vậy, quả thật là chưa từng nghe thấy.
“Bảo khí, lẽ nào đây là Bảo khí trong truyền thuyết hay sao?” Bang chủ bang Vô Pháp Sa Lực Đạt chợt nhớ đến lời đồn của một võ giả, có người từng đồn rằng, vũ khí thời thượng cổ còn truyền lưu lại có sức mạnh kinh khủng, uy lực vô biên, chính là cái gọi là Bảo khí, ấn chứa sức mạnh vô thượng, nếu như võ giả cầm nó trong tay, thì lập tức có thể tăng sức chiến đấu của chính mình lên vài lần, dù có vượt cấp giết địch, thì cũng là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Nhưng những thứ bảo khí này, món nào cũng cực kỳ quý giá, võ giả bình thường cơ bản là không cách nào có thể sở hữu trong tay, cho dù là con cháu của gia tộc Vương Giả, người có thể cầm Bảo Khí trong tay không được mấy người.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩa tới, chình mình lại có thể nhìn thấy một món Bảo Khí.
Nghĩ tới đây, Sa Lực Đạt cũng hối hận đến đứt ruột, sớm biết tiểu tử này hung tàn như vậy, cón có một món Báo Khí kinh khủng như thế, dù cho đánh chết hắn cũng không dám động tà tâm gì với tên tiểu tử này.
Dù đem bán hết cả đám Truy Phong Tặc, cũng đáng giá, nhưng hiện giờ đã trễ rồi lượm ơi.
"Đây là thứ gì ngươi cũng không cần biết, muốn biết thì đến địa ngục mà hỏi lão Diêm La" con mắt của Hạ Bình lộ ra vẻ nguy hiểm, dự định sẽ đâm một mâu chết Sa Lực Đạt.
“Dừng tay!”
Ngay vào lúc này, một tiếng gầm lên, trong phạm vi mấy dặm cũng đang rung động, đất đai run rẩy, một luồng khí thế kinh khủng nghiền ép mà đến, những võ giả xung quanh đều đang run rẫy, cảm giác được dường như bờ vai của chính mình bị đè lên một ngọn núi lớn.
Hạ Bình cũng có thể cảm nhận được khí thế to lớn này nghiền ép mà đến, không thể chống lại, đây tuyệt đối không một ai cảnh giới võ sư có thể chống lại, đoán chừng ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Tông Sư.
Bịch một tiếng, một bóng người từ trên cao rơi xuống, đập ra một cái hố to đường kính mười mét, vang vọng tiếng răng rắc, tường xi măng xung quanh lập tức chia năm xẻ bảy, xuất hiện những vết rách như mạng nhện.
Sau khi bụi mù tan đi, một bóng người từ trong hố sau đi ra, rõ ràng là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, trên người tỏa ra khí thế như một ngọn núi lớn, mỗi bước đi dường như đất rung núi chuyển, khí thế không thôi.
"Sa Kiệt, Phó thành chủ thành Tây Hoang, hắn là anh trai của Sa Lực Đạt, cường giả cảnh giới Tông Sư" Lâp tức không ít người nhận ra thân phận thực sự của người đàn ông áo trắng này, mỗi người đều chấn kinh.
Có thể làm được Phó thành chủ của thành Tây Hoang, ít nhất cũng phải đạt cảnh giới Tông Sư, sức của một người, là đã có thể trấn áp một đội quân, thực lực mạnh mẽ vô cùng, khiến người ta sợ hãi.
Sở dĩ bang Vô Pháp có thể hoành hành bá đạo, không gì kiên kỵ ở thành Tây Hoang này, chính là vì có đại ca Sa Kiệt bảo kê, hắn là Phó thành chủ thành Tây Hoang, quyền thế ngập trời, ai dám động đến bang Vô Pháp vô thiên bọn hắn.
Tất cả mọi người nín thở, cảm nhận được một áp lực to lớn, cảnh giới Tông Sư vừa ra tay, chuyện này đã không còn là chuyện nhỏ, đám nhận vật này đã sừng sững ở đỉnh cao phàm nhân, đủ để xưng là một đại lão trong thế tục, một nguyên soái trong quân.
Ngoại trừ những vương giả mạnh hơn có thể đập bẹp bọn họ, dù cho có dùng đạn đạo cũng chưa chắc làm có thể giết chết.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Sa Kiệt nổi giận quát một tiếng, ánh mắt hắn dường như mãnh thú hung tàn, đầy rẫy lực áp bách đáng sợ, nhìn chằm chằm Hạ Bình: “Vì sao Nngươi dám hành hung ở thành Tây Hoang, ai cho như lá gan to ngươi vậy !”
"Những tên bang Vô Pháp khốn sờ nạn này cùng với đám Truy Phong Tặc cấu kết, làm nhiều việc ác, táng tận lương tâm, làm hại con gái nhà lành. Thậm chí còn vì lợi ích mà bán đi tin tức của khác hàng là ta, tội ác ngập trời" Hạ Bình trầm giọng nói "Chính vì thế ta đến đây là để diệt Bang Vô Pháp, vì dân trừ hại."
“Trừ cmm!”
Bang chủ bang Vô Pháp Sa Lực Dặt hừ lạnh một tiếng tức điên lên cả giận nói: "Tên này rõ ràng chính là nói năng bậy bạ, rõ ràng chúng ta chưa thấy Truy Phong Tặc gì gì đó, ta làm sao đem bán thông tin về hắn?!"
"Hơn nữa mọi người đều biết, bang Vô Pháp chúng ta mỗi người đều là công dân gương mẫu, tuân theo pháp luật, đúng hạn nộp thuế, phẩm đức cao vợi, đã danh tiếng ở thành Tây Hoang bao năm nay, làm sao có thể cấu kết với Truy Phong Tặc cho được?"
"Rõ ràng là tên ác đồ này đã cấu kết với bọn Yêu tộc, trở thành kẻ gian, là một tên chó săn của Yêu Tộc, cố gắng gây xích mích - ly gián giữa các thế lực trong nhân tộc chúng ta, rõ ra là tàn tại lương dân, tội ác trùng thiên, tiếng kêu thấu ngất trời đi mà.
"Nếu như hôm nay không giết tên tặc tử này, sau này thành Tây Hoang làm gì còn pháp luật, làm gì còn trật tự, còn cái gì gọi là công đạo để nói?! Hy vọng Sa thành chủ ngài hãy ra tay, nhanh chóng bắt đi tên ác đồ này, bêu đầu tạ tội."
Giọng nói hắn vô cùng hung tàn.
Người đi đường xung quanh đều trơ mặt không biết nói gì, bọn họ cũng coi như đã phục tên Sa Lực Đạt này rồi, cái gì nói là đổi trắng thay đen, chính là hắn đây chứ ai, dù sao người nào trong thành Tây Hoang chả biết bang Vô Pháp này không chuyện ác nào không làm, táng tận thiên lương, lương tâm đã bị chó ăn.
Vậy mà trong miệng hắn nói ra, lại trở thành công dân tuân theo pháp luật, đúng hạn nộp thuế.
Còn chưa thấy Phó thành chủ thành Tây Hoang Sa Kiệt còn đang đứng chần dần ở đây sao, trước mặt một cường giả Tông Sư, tên nào dám đàm luận trước mặt, tên nào dám lắm miệng.
"Hừm, chuyện này thì ra là như thế, ta đã hiểu rõ"
Sa Kiệt gật gù, quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Bình: "Ngươi còn dàm cấu kết với Yêu Tộc, trở thành chó săn cho Yêu Tộc, còn dám tàn hại lương dân, thật là gan chó quá lớn, người còn có một chút lương tri nhân tính hay không?!"
"Bất quá đang nói chuyện với ngươi, lãng phí tốn sức tốn thời gian của ta, ta chỉ cho ngươi hai con đường."
"Đường thứ nhất chính là ngươi tự phế võ công, quỳ trên mặt đất xin tạ tội, để ta tầm nã quy án, như vậy còn đỡ được một ít nỗi khổ da thịt"
"Đường thứ hai chính là ta tự mình ra tay, một chưởng chết ngươi, nếu như vậy thì cơ hội giải oan ở toà án ngươi cũng không có."
"Hai con đường, tùy người chọn đi đường nào?"
Hắn cực kỳ bá đạo cho Hạ Bình chọn hai con đường
Ánh mắt của người chung quanh nhìn Hạ Bình bằng vẻ thương hại, như vậy thì làm gì có hai con đường gì, rõ ràng là ép người ta vào đường chết.
Điều thứ nhất phế võ công, phế nhân so với chết còn thảm hơn, không người võ giả nào sẽ đồng ý. Hơn nữa, không có võ công, làm gì còn thực lực để tự vệ.
Dựa theo tính cách hung tàn của đám người kia, cơ bản chính là sẽ không cho Hạ Bình cơ hội nào để chống án, trực tiếp làm thịt hắn trong bóng tối, dùng đủ loại lý do, cho tiểu tử này chết trong tù.
Còn điều thứ hai cũng là chết, Tông Sư so với Võ Sư chênh lệch một trời một vực như một hào rộng, muống phản kháng chống lại, đó cũng là chuyện viễn vông.
“Ta lựa chọn điều thứ ba, chính là ngươi đi chết.”
Con mắt của Hạ Bình lộ ra một tia nguy hiểm, đằng đằng sát khí, hắn lập tức ấn xuống đồng hồ thông minh đeo trên tay mình.
Ầm một tiếng, ở trên không trung lập tức xuất hiện một chiếc phi thuyền, đó là phi thuyền tư nhân Quang Thần Hào của hắn !