“Ngươi!”
Nghe được kiểu cách trên cao nhìn xuống này của Hạ Bình, giống như tiền bối chỉ điểm vãn bối mà nói, Lư Bác Minh quả thực giận điên lên, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, hận không thể lập tức cắn chết hỗn đản này.
Thân phận của chính mình là gì, tiểu tử này là thân phận gì, có tư cách gì giống như bố già của chính mình vậy, lại còn chỉ điểm mình, dường như hắn tự cấp giáo dục nhân sinh cho mình.
Còn lại để cho chính mình cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế, thanh thản ổn định tu luyện, đừng muốn đông muốn tây!
Muốn cái rắm!
Hắn Lư Bác Minh chính là con cưng của trời (thiên kiêu), hậu duệ của vương giả, hậu duệ quý tộc trời sinh, tài trí hơn người, ai có thể trói buộc hắn, ai có thể làm cho hắn từ nay về sau cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.
Chung quanh người xem cũng là vẻ mặt im lặng, tiểu tử này vô sỉ tới cực điểm, nói cái gì không có lấy Lư Bác Minh tánh mạng, đó là xem tại học trưởng trên mặt mũi, đây quả thực là đánh rắm.
Tại Nhật Nguyệt thành quyết đấu thi đấu lên, có hệ thống có mặt khắp nơi giám sát, một khi có nguy hiểm tánh mạng, sẽ bị lập tức chuyển di đi ra ngoài, căn bản không có tánh mạng chi lo.
Nhưng là tại hỗn đản này trong miệng, nhưng lại trở thành cho Lư Bác Minh mặt mũi, mới không có tiêu diệt, còn lại để cho hắn về sau mang ơn, hỗn đản này mặt thế nào cứ như vậy dày, đoán chừng pháo laser đều đánh không thủng rồi.
“Làm sao vậy? Lư học trưởng, ngươi còn không phục, muốn đánh thêm một chầu hay không, lần này ta chấp ngươi hai tay hai chân, nếu ngươi có thể đụng đến một cọng tóc của ta, cũng coi như ngươi thắng.”
Hạ Bình liếc xéo một cái.
Tiện nhân!
Một đám người xem đều nhe răng nhếch miệng, Lư Bác Minh hiện tại cũng đã bị tiểu tử ngươi đánh cho tàn phế rồi, tứ chi đều bị gãy đoạn, rốt cuộc không có lực lượng chiến đấu gì, dù cho nhúc nhích một đầu ngón tay, cũng cần hao phí cực lớn khí lực.
Ở loại tình huống này, Lư Bác Minh còn có thể đán cái éo gì nữa, dù cho tiểu tử ngươi đứng ở trước mặt hắn, đoán chừng Lư Bác Minh cũng không nhúc nhích được ngươi.
Nhưng bây giờ ngươi lại nói là chấp hai tay hai chân, cũng đã biết rõ quẫn cảnh của Lư Bác Minh, không còn có khí lực chiến đấu, cho nên nói ra những lời này để nhục nhã Lư Bác Minh.
Nếu quả thật có bản lĩnh mà nói, có ngon lúc mới bắt đầu trận đấu nói loại lời này a.
“Ngươi!”
Lư Bác Minh bị chọc tức điên lên, phù một tiếng, hắn há ra, trực tiếp bị chấn ra nội thương, phun ra một ngụm máu tươi, rơi vãi trên đất, nhuộm đỏ mặt đất xunh quanh một mét.
Như vậy huyết dịch trọn vẹn phun ra một cân ba lượng bảy tiền hai phần.
Ầm!
Lúc này hệ thống kiểm tra đo lường được tánh mạng của Lư Bác Minh đang lâm vào nguy ngập, lập tức một đoàn năng lượng bao quanh hắn, lập tức liền đem Lư Bác Minh truyền tống ra ngoài, kéo đến bệnh viện thành Nhật Nguyệt tiến hành trị liệu khẩn cấp.
“Hạ Bình, thắng!”
Thanh âm Hệ thống vang lên, tuyên bố Hạ Bình thắng lợi.
“Đáng giận, tên hỗn đản này lại thắng trận đấu.”
“Chẳng lẽ không có người nào có thể ngăn cản bước tiến của tên ác bá này sao?”
“Khẳng định có người có thể làm được đấy, thực lực của những thiên kiêu kia không phải chuyện đùa, không phải tên ác bá này có thể chiến thắng đấy.”
Rất nhiều khản giả xem livestream đều không phục lắm, mỗi người là nghiến răng nghiến lợi, nếu như bị ác bá như vậy đạt được quán quân mà nói, Thiên Tài Chiến cũng sẽ trở thành một chuyện cười.
Bọn hắn luôn mồm nguyền rủa, hi vọng có người có thể đứng ra ngăn cản Hạ Bình, đào thải hắn ra khỏi vòng đấu, cho hắn khỏi tiếp tục ở đây chướng mắt, tiếp tục gây chuyện thị phi.
Đáng tiếc hi vọng của bọn hắn lần lượt rơi vào không thành sự thật rồi.
Sau nửa canh giờ, vòng loại trận thứ ba đấu cũng rất nhanh chóng bắt đầu.
Bùm!
Đó là cao thủ học viện Hắc Bạch chuyên công phu đao pháp tên Miêu Kiệt, Võ sư tầng tám, tu luyện đao pháp đã có xu hướng hóa cảnh. Nghe đồn hắn bằng vào một môn đao pháp chẻ củi hoành hành không sợ, đã từng nhập ngũ một thời gian trong quân khu, chiến đấu cùng rất nhiều yêu Binh, chém giết Yêu tộc nhiều đến nỗi thi thể đủ để chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú.
Nhưng mà tên Miêu Kiệt này cũng không phải là đối thủ của Hạ Bình, bị một quyền đã bị đánh thành tàn phế, ngay cả đao chẻ củi trên người cũng bị đánh thành một đống sắt vụn, lục phủ ngũ tạng bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, hộc ra lượng lớn máu tươi, trực tiếp bị đào thải ra khỏi trận đấu.
Choang…!
Đối thủ thứ tư là cao thủ đại học Thiên Thần luyện thương pháp tên Thần Vũ Phong, xuất thương như điện, lực công kích của mỗi một thương đều cực kì khủng khiếp, thương ảnh trùng trùng điệp điệp, rậm rạp như là mưa xuân vậy, thậm chí tu vi võ đạo của hắn đã đạt đến Võ sư tầng chín.
Bất quá thương thuật như vậy lực lượng lại không đủ, căn bản đánh không xuyên qua phòng ngự của Hạ Bình,
Cố gắng một lúc sau, hắn cuối cùng bị một cước của Hạ Bình đã đạp trúng chỗ hiểm, trứng trứng cũng bị đánh nổ rồi, trực tiếp đã bị nốc-ao thành nửa tàn, đoán chừng coi như là trị liệu tốt, nội tâm cũng sẽ lưu lại chấn thương tâm lý nghiêm trọng.
Ầm!
Mà đối thủ thứ năm thì là một đệ tử vương giả Đổng Mộc Trà, hắn hết sức hung hăng càn quấy, đoán chừng thân là đệ tử của vương giả, nhìn thấy rất nhiều người đều cúi đầu khom lưng với hắn, a dua nịnh hót, ương ngạnh đã trở thành thói quen.
Mới vừa vặn gặp mặt, tiểu tử này cũng đã kêu Hạ Bình đầu hàng, nếu không đánh gãy xương cốt toàn thân hắn, đe dọa uy hiếp không kiêng nể gì cả.
Kết quả có thể nghĩ, bị Hạ Bình một quyền đã đánh nát hàm răng của hắn, thậm chí bị Hạ Bình nắm lấy trực tiếp đánh một trận thê thảm, đánh cho khuôn mặt sưng giống như đầu heo vậy, hơn nữa từng quyền đến thịt.
Vài phút về sau, hắn đã té trên mặt đất hấp hối rồi, cuối cùng hệ thống phán đoán Đổng Mộc Trà có nguy hiểm tánh mạng, lúc này mới bị hệ thống đào thải ra khỏi trận đấu, truyền tống ra ngoài.
Nếu không hắn nhất định có nguy hiểm đến tính mạng.
Đánh vài cuộc tranh tài rồi, thời gian cũng đã qua một ngày một đêm.
Lúc thời điểm này, Hạ Bình đã bước chân vào bảng top 100.
Cường giả có thể nằm trên top 100, trên cơ bản đều là cao thủ Võ sư tầng chín, cũng có cá biệt vài yêu nghiệt Võ sư tầng tám, nhưng mà Võ sư tầng bảy cũng chỉ có một mình Hạ Bình.
Mà thanh danh của Hạ Bình cũng bắt đầu vang vọng toàn bộ thành Nhật Nguyệt, bị rất nhiều người biết được.
“Không thể nào, vậy mà còn thật sự để tiểu tử này thế như chẻ tre, thuận lợi tiến vào bảng Top 100?!” Một ít người có thù oán với Hạ Bình hết sức không cam lòng, bọn hắn một mực chờ mong Hạ Bình bị đánh bại, nhưng mà thủy chung không như nguyện.
“Không có cách nào, tuy không muốn, nhưng mà không thừa nhận cũng không được, thực lực của tên Hạ Bình này quá mạnh mẽ.”
“Hoàn toàn chính xác, chỉ cần có môn khí công hộ thể thần bí kia, cũng đã để cho hắn đứng ở thế bất bại.”
“Phòng ngự như vậy, đoán chừng đều có thể đánh đồng cùng Lộ Siêu có được thân thể kim cương bất hoại rồi.”
“Quyền pháp cũng đạt tới cảnh giới cao thâm, xuất thần nhập hóa, thuận tay một đấm, chính là hồn nhiên thiên thành, không hề sơ hở, vô tung vô tích có thể tìm ra, quả thực cũng là một tông sư Võ Đạo.”
“Nếu bỏ qua không nói đến nhân phẩm của tên hỗn đản này, thực lực của hắn thật sự là khủng khiếp.”
“Nếu như qua thêm vài năm, hắn tấn thăng đến Võ sư tầng chín, đoán chừng không tìm được đối thủ rồi.”
Không ít khán giả đề bất đắc dĩ, cho dù bọn họ nhìn không vừa mắt Hạ Bình đến đâu cũng vô dụng, cái thế giới này là thế giới của võ giả, là cường giả vi tôn, thế giới mạnh được yếu thua.
Có phải cường đại hay không, dựa vào đánh một trận là biết.
Sẽ không bởi vì những người khác nghi vấn, cũng sẽ không bởi vì các loại lời đồn, cũng có thể làm cho một cường giả phai màu.
Cho dù bọn họ có cam lòng hay không, dù cho không cam lòng thì sao, cũng không có chút biện pháp nào, chỉ có thể nén giận.
Nhưng mà kết quả trận đấu như thế này, cũng đã rơi vào trong mắt rất nhiều đệ tử hạch tâm, lập tức cũng đã làm cho mặt sắc bọn hắn ngưng trọng lên, nội tâm không nhịn được ẩn ẩn hiển hiện một tia lo lắng.
Bởi vì bọn hắn vì đạt được Vô Cực Long Dương đan, cũng đã tiến hành đánh cược với Thu Tuyết rồi, nếu như thua mà nói, không chỉ mất đi Vô Cực Long Dương đan, thậm chí còn sẽ mất đi bảo vật trân quý trên người mình.
Cái này đối với bọn họ mà nói, đó là tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.