Có thái cổ di chủng khinh bỉ nói: “Mà ta lại cũng nghe nói hai người các ngươi bị Thao Thiết bắt tới làm quan viên lao công dọn rác, mỗi ngày làm bảo mẫu, trải qua cuộc sống dường như sống không bằng chết, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, không có tôn nghiêm thân là thái cổ di chủng chút nào.”
Mặc dù mọi người đều là tù nhân, nhưng mà địa vị cũng là có ba bảy loại khác nhau, không thể nghi ngờ Phì Di và Ô Sát Ma Cầm cũng đều ở trong các loại tù nhân cấp thấp nhất trong chúng nó.
“Đánh rắm, đây chính là Thao Thiết một trong những Thái Cổ Thập Hung, động một chút lại ăn thịt cả nhà người ta, con mịa nó ngươi dám ở trước mặt nàng nói chuyện lớn tiếng, chán sống đúng không.”
Phì Di tức đến muốn bệnh, cảm thấy bọn thái cổ di chủng này đứng đấy nói chuyện không đau eo, đây chính là Thao Thiết hung danh hiển hách, toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra khí tức hung sát, lập tức xem như thái cổ di chủng cũng bị dọa đến hoang mang lo sợ.
Nó thế nhưng là tận mắt thấy con Thao Thiết kia kinh khủng tới cỡ nào, một ngụm cũng đã nuốt vào lương thực giống quả như núi nhỏ, nặng đến mấy chục tấn, nhưng mà bao nhiêu đó vẻn vẹn chỉ là lương thực, không đủ làm bữa ăn ngon cho nàng.