“Mả mẹ nó, tên này không phải Hạ Bình sao?”
Nhìn đám người đi ra từ cửa khoang thuyền, lập tức liền có học sinh kêu to lên, hắn trợn mắt hốc mồm nhìn lấy chủ nhân chiếc phi thuyền tư nhân này, đơn giản không thể tin tưởng con mắt chính mình.
Mấy người Chung Nguyên cũng kinh ngạc đến ngây người, lời gì cũng không nói ra được.
“Cái gì? Là tên Hạ Bình của Viêm Hoàng tinh cầu sao?! Làm sao có thể, hắn không phải là không mua được vé máy bay, ít nhất phải chờ một tuần, mới đến được m Thi thành này sao?”
“Mẹ nó, đều có phi thuyền tư nhân, còn mua vé máy bay cái rắm, người ta đó là đi du lịch.”
“Chứng cứ xác thực, cái chứng cứ này xác thực vô cùng, đều có tiền mua được phi thuyền tư nhân, tài sản của hắn còn phải nói, mua chuộc lãnh đạo trường học cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Vô sỉ a, có tiền ngon lắm sao, có tiền liền có thể ở trường học hoành hành bá đạo, muốn làm cái gì làm cái đó, muốn được hạng nhất liền được hạng nhất, cái thế giới này còn có Thiên Lý sao?”
“Ta không phục a, chẳng qua chỉ là đồ nhà quê đi ra từ Viêm Hoàng tinh cầu, vì sao sinh hoạt trôi qua dễ dàng như thế, đi ra rèn luyện đều mang phi thuyền tư nhân, còn có hai ba mỹ nữ đi theo.”
“Chứ còn gì nữa? Người thừa kế gia tộc Vương Giả đều không chảnh như hắn, tiểu tử này vì sao lại có tiền như vậy.”
“Chắc chắn là tham ô nhận hối lộ, ta đề nghị lập tức đi điều tra tiền của tiểu tử này rốt cuộc đến từ đâu, bảo đảm tiền này đều là tiền không sạch sẽ, không biết vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân.”
Từng người sinh viên của Vân Tiêu giới đều tức giận đến nghiến răng, vô cùng không phục, con mắt đều xanh, chỉ là đồ nhà quê xuất thân từ Viêm Hoàng tinh cầu, thế mà trải qua còn dễ chịu hơn bọn hắn, thế giới này còn có đạo lý có thể nói sao?! Còn có công bằng hay không.
“Chung ca, tiểu tử này là thổ hào a, giàu đến không còn tính người, trách không được khi ở sân bay, tên này tuyệt không khẩn trương, thì ra là có phi thuyền tư nhân.” Một người học sinh Vân Tiêu giới nghiến răng nghiến lợi.
“Thế nhưng mà tiểu tử này đều có phi thuyền tư nhân, vì sao còn muốn đi sân bay, trực tiếp bay tới không phải được rồi sao?”
“Cái này còn phải hỏi ư? Chắc chắn là tiểu tử này phỏng chừng đời này đều chưa ngồi qua phi thuyền bình dân, lần này muốn đi thể nghiệm quan sát dân tình, nói khó nghe, chính là đi xem trò khỉ.”
“Khốn khiếp, chúng ta nhiều người như vậy nhọc nhằn khổ sở đoạt vé máy bay một đêm, còn lên phi thuyền chen chúc, chính là để làm trò khỉ cho tên này nhìn sao? Liền xem như xem thường người, cũng phải có giới hạn a.”
Một đám học sinh Vân Tiêu giới nhe răng, bọn họ đơn giản hận không thể xông lên, đem tên Hạ Bình xem thường người này hành hung một trận.
“Tên khốn này!”
Sắc mặt Chung Nguyên u ám tới cực điểm, nghĩ đến hắn cũng là con cháu sinh ra trong gia tộc Vương Giả, nhưng mà hiện tại lại bị người xem như giống như con khỉ để đùa bỡn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã a.
Hắn căn bản không chịu nổi chuyện này.
“Ôi, đây không phải Chung Nguyên sao? Thật sự là trùng hợp, ngươi cũng vừa vặn đến m Thi thành a.” Hạ Bình cũng chú ý tới bọn người Chung Nguyên, lập tức tiến lên lớn tiếng kêu gọi.
Mấy người Giang Nhã Như cũng cùng đi theo tiến tới.
Nhưng mà sắc mặt Chung Nguyên rất tối, lời gì cũng không nói.
“Nghĩ tới ngươi đường đường là con cháu đời sau của gia tộc Vương Giả, tại sao phải ngồi loại giao thông công cộng này, còn nhọc nhằn khổ sở cùng một số bình dân chen chúc, thậm chí còn thức đêm không ngủ đoạt vé, có phải trong nhà không đưa tiền hay không a?” Hạ Bình cười tủm tỉm nhìn lấy Chung Nguyên, “Không có tiền mà nói cứ việc nói nha, ta có thể cho ngươi mượn, ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều tiền.”
Hắn lộ ra một bộ dáng hào phóng.
“Ngươi!”
Bọn người Chung Nguyên phát điên, phổi đều gần như tức muốn nổ, bọn họ làm sao lại nghe không hiểu lời nói châm chọc khiêu khích của Hạ Bình, rõ ràng chính là đang trào phúng bọn họ.
Đáng giận a, nhiều tiền thì ngon sao, dựa vào cái gì đắc chí như thế, giống như sợ người khác không biết ngươi có tiền, một đám sinh viên Vân Tiêu giới nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Bình, đều hận không thể đi lên hung hăng đánh một trận.
Bọn họ thật sự là không nhịn nổi tiểu tử này dù chỉ một giây.
“Ha ha, Chung Nguyên, ngươi thế nhưng mà thật là uất ức a, ngay cả một tên bình dân nho nhỏ cũng có thể châm chọc ngươi, ngươi thật đúng là làm mất hết mặt mũi của gia tộc Vương Giả chúng ta a.”
Bỗng nhiên, một thanh âm truyền tới.
Vèo vèo vèo!!!
Lập tức, mọi người hướng phía nơi xa nhìn lại, một người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục lộng lẫy đi tới, mọi cử động đều mang theo khí tức như một công tử cao quý, tóc chải vuốt ngược, còn xịt tóc bôi keo, giày da sáng bóng tỏa sáng, lộ ra cẩn thận tỉ mỉ.
Mà phía sau hắn có mười mấy học sinh đi theo, không coi ai ra gì đi tới.
“Lữ Vệ Hải!”
Chung Nguyên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm, lập tức liền nhận ra thân phận chân chính của thanh niên trẻ tuổi này.
“Cái gì? Đây chính là Lữ Vệ Hải trong truyền thuyết ư? Nghe nói hắn xếp hạng thứ bảy trong cuộc thi xếp hạng sinh viên mới lần này.”
“Trước đó còn mới cảnh giới Võ Giả Lục Trọng Thiên, nhìn khí thế bây giờ, xem ra đã đạt đến cảnh giới Thất Trọng Thiên đi.”
“Nghe nói khi vừa mới nhập học, hắn đã đạt tới Lục Trọng Thiên đỉnh phong, trải qua thời gian mấy ngày, cũng cần phải đột phá.”
“Tên Lữ Vệ Hải này nghe nói cũng là thiên tài xuất thân trong gia tộc Vương Giả, Lữ gia tại Vân Tiêu giới cũng là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, rất giàu, thương nghiệp trải rộng khắp nơi trong Vân Tiêu giới.”
“Lợi hại a, đây mới là thiên tài chân chân chính chính, có tiền còn có thế, không giống tên Hạ Bình hàng lởm này.”
Rất nhiều học sinh nghị luận ầm ĩ, đều là kính sợ nhìn lấy tên Lữ Vệ Hải kia.
Lữ Vệ Hải không để ý đến Chung Nguyên, hắn lập tức liền thấy ba người Giang Nhã Như, Sở Dung cùng Nam Cung Vũ, con mắt lập tức sáng lên: “Chậc chậc, không nghĩ tới thế mà có thể nhìn thấy ba vị tiểu thư xinh đẹp như vậy ở chỗ này, thật sự là vinh hạnh ba đời a.”
“Không biết có thể cho ta mặt mũi, cùng Lữ Vệ Hải ta ăn một bữa cơm hay không?.”
Hắn lộ ra một bộ mặt khinh bạc, căn bản không đem Hạ Bình để vào mắt, dường như xem như là không khí.
“Cút!” Giang Nhã Như nhàn nhạt nói một chữ.
Cái gì?!
Sắc mặt Lữ Vệ Hải lập tức âm trầm xuống, nhịn không được siết chặt nắm đấm, dựa theo danh tiếng của Lữ Vệ Hải hắn, dựa theo thân phận địa vị của Lữ gia trong Vân Tiêu giới, người nào dám cự tuyệt hắn.
Nữ hài bình thường nghe được lời mời như vậy, đã sớm chạy theo như vịt, vậy mà nữ nhân này dám kêu mình cút?! Quá làm càn!
“Ha ha, bảo ngươi cút có nghe hay không, giả bộ giả vờ giả vịt, coi là để tóc vuốt ngược liền có thể giả bộ làm người có học thức, người nào không biết ngươi là mặt hàng bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.”
Phùng Hòa Đường khinh bỉ nói: “Tranh thủ thời gian cút cho ta, đại ca ta mà tức giận lên, ngay cả ta đều sợ hãi, con cháu nhà giàu củi mục giống như ngươi, muốn phách lối trước mặt đại ca ta, căn bản không đủ tư cách biết chưa?”
Hắn rất là khó chịu tên Lữ Vệ Hải này, lại dám ngay trước đại ca cua nữ nhân của đại ca, đơn giản không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Những người khác đều cười vang một trận, nhìn lấy Lữ Vệ Hải, giống như đang xem kịch vui.
“Tiểu thư, ta cảm thấy ngươi vẫn là cân nhắc lại thì tốt hơn, dù sao ta thế nhưng là Lữ Vệ Hải.” Nhìn thấy ánh mắt người chung quanh, sắc mặt Lữ Vệ Hải âm trầm, nhưng mà vẫn không hề bị lay động, thanh âm hắn trầm thấp, con mắt tản mát ra tia sáng kỳ dị, dường như ẩn chứa lực lượng thần bí, trong không khí có một tia vặn vẹo.
Lúc này, Giang Nhã Như cũng cảm thấy ý thức mơ hồ một trận, đôi mắt đẹp dường như lâm vào một trạng thái đờ đẫn, nói: “Cân nhắc? Tốt a, ngươi nói đúng, vậy ta đáp ứng...”
---