Ngay ở trong lúc cánh cửa lớn màu đen này sắp tiêu tán, thanh dao găm màu đen này lập tức bị Hạ Bình ném đi qua, xé rách vô số hư không, trực tiếp nhảy vọt xuyên qua vô số tầng không gian, lúc này sau lưng cánh cửa không gian màu đen.
“Con kiến hôi! Sắp chết đến nơi vẫn muốn giãy dụa, được lắm hưởng thụ thời gian sinh mạng ngươi còn thừa lại đi, rất nhanh ngươi lập tức sẽ phát hiện có đôi khi chết đi ngược lại là chuyện hết sức sung sướng. Ta nhất định sẽ tìm ra vị trí của ngươi, để ngươi bị chết rất có tiết tấu, làm cho ngươi biết đến tột cùng là đắc tội một vị ác ma Viễn Cổ là một chuyện kinh khủng tới cỡ nào.”
Đương nhiên Ác Ma Viễn Cổ Aldrich cũng nhìn thấy hành động của Hạ Bình, nhưng mà nó hết sức khinh thường, chỉ là một con kiến hôi cho rằng đây là hành động cho hả giận mà thôi, thật giống như một con cá nhỏ khiêu khích với cá voi, thật là tức cười.
Bộp một tiếng, giờ phút này cửa lớn màu đen cũng tán loạn, biến mất trong hư không, nhưng mà thanh dao găm nguyền rủa này thì lại xuyên thấu qua cửa lớn màu đen, bắt được khí tức trên người của Ác Ma Viễn Cổ Aldrich, truy tung mà đến.
Thanh dao găm nguyền rủa này cũng không phải thật sự là dao găm, mà chính là lực lượng nguyền rủa ngưng tụ thành vật thể, vật thể như vậy vô hình vô ảnh, phảng phất chính là pháp tắc nhân quả, không cần quan tâm bất luận không gian gì, bất luận phòng ngự gì.