“Được rồi, ta biết tình huống đại khái của các ngươi.”
Nghe xong những lời này, Hạ Bình gật gật đầu: “Các ngươi đều là những con rồng hư bị lừa bán có đúng không, đã như vậy, vậy thì các ngươi cũng đi đi thôi, say này biết hối hận mà làm rồng.”
“Cái gì? Đây là ngươi có ý gì? Thế mà để cho chúng ta đi hay sao?”
Đám rồng con Betty trừng to mắt, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới con rồng trưởng thành trước mắt này sau khi biết mình là rồng đặc thù, thế mà không có dấy lên bất luận một chút lòng xấu xa gì, ngược lại còn để bọn hắn đi.
“Đương nhiên để cho các ngươi đi, bằng không các ngươi còn muốn lại ở bên cạnh ta hay sao, nhưng mà ta không nuôi nổi những con rồng con như các ngươi, mà ta lại còn có chuyện hết sức quan trọng cần phải làm, cũng không rảnh rỗi chăm sóc cho đám rồng con như các ngươi.”