Vèo vèo vèo!!!
Nghe được lời nói của Hạ Bình, từng người học sinh ở đây đều đem ánh mắt tập trung vào trên người hắn, đều đến lúc này, cái tên đầu sỏ gây tai họa này còn muốn nói cái gì.
“Em chính là đệ nhất tân sinh viên năm nay Hạ Bình đi, xác thực rất có bản lĩnh, danh xứng với thực. Mới có cảnh giới Võ Giả Thất Trọng Thiên, liền có thể cùng Tiêu Dật Hiên đánh ngang tay, thậm chí còn khiến hắn rơi xuống hạ phong, thiên tư rất giỏi a.”
Điền Hải nhìn lấy Hạ Bình, mắt sáng như đuốc, dường như muốn nhìn thấu bí mật trên người hắn: “Chẳng qua em bỗng nhiên gọi thầy lại, đến cùng là có chuyện gì? Là có gì bất mãn với phương pháp xử lý của thầy sao?”
“Thưa thầy, em đối với phương pháp xử lý của thầy không bất mãn gì, em chỉ là rất bất mãn đối với mấy tên chó giữ nhà a.”
Hạ Bình chỉ mười người sinh viên cũ ngã trên mặt đất, nói: “Những sinh viên cũ này hoành hành bá đạo, ỷ vào chính mình có chút quyền lực, liền ức hiếp bạn học, khi dễ tân sinh viên, thậm chí còn công nhiên hạ sát thủ với em.”
“Dựa theo pháp luật liên bang, hành vi này giống như mưu sát, dù cho em đem những tên sinh viên cũ không biết trời cao đất rộng này giết ngay tại chỗ, pháp luật đều sẽ phán em vô tội, là phòng vệ chính đáng.”
“Xin thầy nói một chút, chuyện này có thể tính như vậy sao?”
Hắn nói thẳng ra bất mãn của chính mình.
Cái gì?!
Nghe đến mấy câu này, nửa bên mặt những sinh viên cũ ở đây đều xanh, bọn họ chỗ nào nghe không ra tên Hạ Bình này dụng tâm hiểm ác, tên khốn này không chỉ muốn đánh tàn bọn họ, càng là muốn mượn tay thầy giáo chơi chết bọn họ, vô cùng ác độc a.
“Vậy em muốn thế nào?” Điền Hải nhìn lấy Hạ Bình, cũng không có tỏ thái độ.
Hạ Bình đứng chắp tay, thản nhiên nói: “Em coi như bọn hắn đều là bạn học trong Viêm Hoàng Đại Học, đồng thời bọn hắn cũng coi là học trưởng của em, tốt xấu gì cũng có thể nói là miễn cưỡng dính dáng chút quan hệ, liền không cáo lên toà án, để bọn hắn bị cảnh sát xử bắn.”
“Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha a.”
“Em muốn bọn họ chịu nhận lỗi với em, mỗi người bồi thường mười ngàn tích phân, có thể kết thúc chuyện này.”
Hắn nói ra yêu cầu của bản thân.
“Đánh rắm!”
Nghe nói như thế, cái mũi một tên sinh viên cũ đều tức điên, lập tức kêu to lên: “Đem chúng ta đánh thành bộ dáng này, chúng ta không tìm ngươi bồi thường coi như ngươi vận khí tốt, còn muốn chúng ta chịu nhận lỗi, còn phải bồi thường mười ngàn tích phân, bộ ngươi điên rồi sao?”
"Đúng là đúng là, cái này chính là ác nhân cáo trạng trước, người bị đánh rõ ràng là chúng ta."
“Tiểu tử ngươi cái rắm gì cũng không có, ngược lại chúng ta bị ngươi hành hung, chân đều bị đánh gãy, ngươi còn không biết xấu hổ tìm chúng ta đòi bồi thường, giặc cướp cũng không có vô sỉ như vậy.”
“Còn chịu nhận lỗi, ta chịu trái trứng ngươi, nơi nào có người bị hại hướng người hành hung nhận lỗi, ngươi đây là bị điên, ta sống hai mươi mấy năm đều không gặp được loại sự tình này.”
“Còn muốn chúng ta bồi thường mười ngàn tích phân, đây rõ ràng chính là Sư Tử ngoạm, biết tích phân khó kiếm cỡ nào sao? Chúng ta nhọc nhằn khổ sở chấp hành nhiệm vụ, không ngừng chém giết quái thú, công tác mấy tháng, cũng không có tích trữ đến mười ngàn tích phân. Ngươi tùy tiện nói một câu, liền muốn cướp đi mười ngàn tích phân của chúng ta, ngươi căn bản là ăn cướp.”
Bầy sinh viên cũ chửi ầm lên, nửa bên mặt còn lại cũng xanh, từng người đều trợn mắt giận dữ nhìn lấy Hạ Bình, đơn giản hận không thể đem Hạ Bình ăn sống nuốt tươi, bọn họ đời này cũng chưa từng thấy qua người da mặt dày như vậy.
Học sinh chung quanh cũng đều im lặng, bọn họ cũng là lần thứ hai nhìn thấy người hành hung phách lối như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt thầy giáo xảo trá bắt chẹt.
“Đúng, còn có Tiêu Dật Hiên cũng phải hướng em chịu nhận lỗi.”
Hạ Bình không để ý tới những học sinh cũ kia, nói tiếp: “Hắn cũng không phân tốt xấu hướng em công kích, căn bản cũng là đồng lõa của những hung thủ này, nối giáo cho giặc, tình tiết phạm tội vô cùng nghiêm trọng, tội ác tày trời a.”
“Tuy không phải tử tội, nhưng khi bị bắt vào ngục, cũng phải giam giữ mười lăm năm.”
“Nếu như hắn không bồi thường, chuyện này cũng còn chưa xong.”
Hắn chỉ chỉ Tiêu Dật Hiên.
“Ta cũng phải bồi?” Tiêu Dật Hiên cắn răng, trợn mắt giận dữ nhìn lấy Hạ Bình, hắn đời này vẫn chưa từng trải qua loại sự tình như vậy, thế mà còn có người dám tìm con cháu dòng chính của gia tộc Vương Giả như chính mình đòi bồi thường, quá cả gan làm loạn.
“Làm sao? Đừng tưởng rằng ngươi thuộc gia tộc Vương Giả liền không cần bồi.”
Hạ Bình khinh bỉ nói: “Nếu như không phải thầy giáo Điền kịp thời đuổi tới, ngươi sớm đã bị quyền của ta đánh chết, nơi nào còn có cơ hội đứng ở chỗ này nói chuyện. Ngươi hẳn là phải cảm kích ta tha thứ tính mệnh của ngươi.”
“Khốn khiếp! Ngươi cho rằng ta sẽ thua ngươi sao?!” Tiêu Dật Hiên tức đến sắc mặt đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, liền hận không thể đi lên cùng Hạ Bình đại chiến ba trăm hiệp, chứng minh thực lực chân chính của mình.
Tuy nhiên hắn lại bị thầy giáo Điền Hải phất phất tay, ngăn cản lại, thản nhiên nói: “Bồi cho hắn.”
“Thầy Điền!”
Bọn người Tiêu Dật Hiên đều kinh hãi, nhìn lấy Điền Hải, cho là Điền Hải bị điên theo.
“Các ngươi cần nghĩ kĩ, cũng có thể không bồi thường.”
Điền Hải thản nhiên nói: “Vân Vụ sơn mạch sắp mở ra, đây là lần đại cơ duyên, nếu như các ngươi bị tiểu tử này cáo lên tòa án, như vậy nhất định là kiện cáo quấn thân, bị cảnh sát bắt, hạn chế tự do thân thể, đến lúc đó tất nhiên sẽ bỏ lỡ lần cơ duyên này.”
“Bỏ lỡ lần này, còn muốn có lần sau, gần như là không thể nào.”
“Đặc biệt là các ngươi những sinh viên cũ này, nếu như trong năm nay không cách nào tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, như vậy thì sẽ tốt nghiệp rời trường, cũng không có cơ hội tiến vào Vân Vụ sơn mạch lần nữa.”
“Đến lúc đó cho dù các ngươi thắng kiện cáo, cũng không có bất kỳ chỗ dùng nào.”
Cái gì?!
Nghe nói như thế, sắc mặt bầy sinh viên cũ biến ảo không ngừng, bọn họ cũng chợt nhớ tới chuyện này, chính mình những người này ở trường học học tập bốn năm, chậm chạp không có tấn thăng cảnh giới Võ Sư.
Nếu như bỏ cơ hội như thế, như vậy thì không còn có.
Sắc mặt Tiêu Dật Hiên cũng âm trầm, biểu lộ lại là không có kiên định như vừa rồi, hắn cũng nhớ lại chuyện này.
“Vân Vụ sơn mạch? Đây là nơi quái quỷ gì?”
Hạ Bình sờ sờ cằm: “Dường như ngăn cản các ngươi đi vào Vân Vụ sơn mạch, không cần bồi thường, cũng là một chuyện rất thú vị.” Hắn có thể cảm thấy Vân Vụ sơn mạch là địa phương cực kỳ trọng yếu, nếu không những sinh viên cũ này sẽ không khó xử như thế.
“Câm mồm!”
Sắc mặt một sinh viên cũ đại biến: “Hạ Bình, ngươi không nên quá phận, làm người phải hiểu được phân tấc.”
“Đúng vậy đúng vậy, nói bồi thường liền có thể hòa giải, ngươi cũng không thể bội ước.”
“Vi phạm lời hứa của mình, đó chính là tiểu nhân.”
“Chuyện này truyền đi, không ai sẽ cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi danh tiếng càng là so với cứt chó còn thối.”
“Nếu mà ngươi dám làm như vậy, lão tử liền liều mạng với ngươi, làm quỷ đều sẽ không tha cho ngươi.”
Từng tên sinh viên cũ kêu to, sợ hãi tới cực điểm, sợ Hạ Bình thay đổi chủ ý, nếu như bọn họ không cách nào đi vào Vân Vụ sơn mạch, chỉ sợ còn thảm hơn mất đi mười ngàn tích phân, gần như bị mất đi tương lai của mình.
Hạ Bình nhìn xem thầy giáo Điền Hải bên cạnh, đối phương dường như nhìn lấy hắn, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang cảnh cáo không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn lúc này làm ra quyết định, có thể được bồi thường nhiều như vậy, cũng coi là không tệ.
Hơn nữa có thầy Điền Hải ở nơi này, đoán chừng cũng không có khả năng làm lớn chuyện, hắn cũng biết phải có chừng có mực, sẽ không khiến cho người khác chó cùng đường quay lại cắn.