TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 461: Giết Gà Dọa Khỉ

“Vu án bại lộ, Nghiêm Đông Thăng cố gắng ám sát thành chủ, kết quả bị thành chủ đánh giết tại chỗ, các ngươi có ý kiến gì hay không?” Quách Đông Hải đứng chắp tay, nhìn mọi người, tỏa ra một bộ phong thái Tông Sư.

“Không không không, không có ý kiến gì.”

“Nghiêm Đông Thăng này lại dám ám sát thành chủ, tội ác tày trời.”

“Đúng vậy, hiện giờ thành chủ giết hắn, đó là vì dân trừ hại, đây là chuyện tốt a.”

“Nghiêm Đông Thăng không giết, không đủ để bình dân phẫn, thành chủ Quách Đông Hải cũng dám giết, còn có cái gì hắn không dám làm. Nếu ở thời cổ đại, đây là tội mưu phản là phải tru diệt chín họ.”

Một đám người liên tục gật đầu, nịnh hót điên cuồng, mỗi một người bọn họ đều sợ đến gần chết, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát Nghiêm Đông Thăng cũng đã bị một chưởng của thành chủ vỗ chết, không hề có sức mạnh chống lại, bọn họ nào dám nói ra lời phản đối gì.

Những cường giả Tông Sư theo tới cũng sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, thực lực bọn hắn so với Nghiêm Đông Thăng thậm chí còn yếu hơn hột chút, nếu như thành chủ có thể giết Nghiêm Đông Thăng bằng một chưởng thì với bọn họ cũng không cần tốn bao nhiêu công sức.

Lúc trước quan hệ giữa bọn họ với Nghiêm Đông Thăng rất tốt, thậm chí còn là nhân vật cùng chung phe phái, nhưng hiện giờ Nghiêm Đông Thăng đã ngủm rồi, làm sao bọn họ còn ngu ngốc đần độn theo chịu chết với hắn?!

Có thể nói, thành chủ Quách Đông Hải dùng một chưởng giết chết Nghiêm Đông Thăng cũng như là giết gà dọa khỉ, làm kinh sợ mọi người.

“Lợi hại quá, đây là Tông Sư cảnh sao?”

Hai con mắt của Hạ Bình đều sáng lên, hắn có thể cảm nhận được cỗ sức mạnh trên người Quách Đông Hải này có không cách nào ngang hàng, xem như là chính mình hiện giờ, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tông Sư.

Có người nói lên đến cảnh giới Tông Sư có thể ngưng tụ chân khí trong cơ thể thành cương khí, làm cho lực công kích không chỉ mạnh mẽ gấp mười lần; đối với lĩnh ngộ trong khí công, đã là đẳng cấp Tông Sư, có thể tùy ý điều khiển cương khí, biến thành đủ mọi loại binh khí, cực kỳ sắc bén.

Thậm chí có thể ngưng tụ cương khí lại thành binh khí cứng rắn trong thời gian ngắn, trình độ cứng rắn gấp mười lần vũ khí thông thường, không có gì không xuyên thủng, chém sắt như chém bùn.

Có thể nói, đạt đến cảnh giới như vậy, chỉ cần cương khí trong cơ thể Tông Sư không dùng sạch sẽ, xem như là đạn đạo cũng không giết chết bọn họ, làm bọn họ trở nên cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là binh khí hình người, tay không có thể dỡ nhà lớn.

"Rất tốt, không có ý kiến gì là tốt." Nhìn thấy ánh mắt mọi người lộ ra dáng vẻ thần phục, tâm tình cả người Quách Đông Hải sảng khoái lâm ly, hắn biết là từ khi hai Đại ca lãnh đạo của thành Tây Hoang vừa chết, như rắn mất đầu, toàn bộ thành Tây Hoang từ nay về sau mặc hắn dày vò thế nào cũng không ai làm gì được hắn.

Từ nay về sau, thành Tây Hoang đã chính thức thuộc về họ Quách, chỉ cần sau một thời gian quản lý, đưa thuộc hạ của hắn vào vị trí quan trọng, như vậy thành Tây Hoang đã không còn ai có thể vi phạm mệnh lệnh của hắn.

Mà tất cả đều do người trẻ tuổi trước mắt này mang đến, ánh mắt Quách Đông Hải nhìn Hạ Bình cũng không phải là tội phạm nguy hiểm gì, mà là một anh hùng lập xuống đại công, một người trừ diệt Truy Phong Tặc, trừ đại họa thành Tây Hoang.

"Thậm chí còn nhân cơ hội tiêu diệt cắt bỏ u ác tính ở thành Tây Hoang, vất vả càng cao công lao càng to lớn a, ta cảm thấy hắn, không những vô tội, còn hẳn là phải ban phát khen thưởng anh hùng lao động"

Hắn đề ra ý kiến của bản thân.

Anh hùng lao động thành thị hay sao?!

Một đám người ồ lên, vô cùng không phục, nếu có thể nắm giữ tên gọi anh hùng lao động ở thành thị, dù cho đi tới Vân Tiêu Tiên Giới, thậm chí là toàn thiể thành thị của nhân loại, đều sẽ được đãi ngộ bằng trời.

Đầu tiên là ngồi phi thuyền, còn có rất nhiều loại hình giao thông công cộng khác, hơn nữa mua mọi thứ đều có ưu đãi, thậm chí là khi làm việc ở ban ngành chính phủ, còn có ưu đãi rất lớn.

Tên gọi như vậy, thì người bình thường đời này đều không thể nắm giữ.

Nhưng mà hiện giờ một người trẻ tuổi lại được, làm sao bọn họ có thể nhịn được?

Tiểu tử này nhìn thấy khó chịu bang Vô Pháp, nên tới cửa giết cho hả giận thôi, làm gì mà gọi là có hành vi anh hùng.

Thật sự xem xét tường tận kỹ càng, tên tiểu từ này rõ ràng đã giết nhiều người, rõ ràng là hành vi vi phạm pháp luật nặng nề, phạm vào tội nặng, không đem ra tử hình hoặc chung thân cũng đã là may mắn.

Vậy mà hiện giờ xoay người biến đổi, trong mồm to của thành chủ Quách Đông Hải thì kẻ này lại là vì dân trừ hại, còn là anh hùng vất vả nhiều công lao lớn, không chỉ không xử phạt, còn ban thưởng, trên thế giới này làm gì có đạo lý như vậy?

Các trưởng lão Bang Vô Pháp đều uất ức đến cực điểm, có thể nói là phong quang rạng ngời hiện giờ của Hạ Bình, đều là giẫm trên xương máu của bang Vô Pháp của bọn họ mà đi lên.

Vậy mà những câu nói này lại do thành chủ nói ra, làm sao bọn họ dám phản đối, bộ không muốn sống hay sao hả?

Hiện giờ thành chủ Quách Đông Hải chính là đang lên như diều gặp gió, nói diệt ngươi là diệt ngươi, cơ bản là không cần suy nghĩ.

"Vâng, vâng, vâng, thành chủ đại nhân nói chí phải."

"Diệt Truy Phong Tặc, còn có u ác tính Nghiêm Đông Thăng và Sa Kiệt như thế này một ngày không trừ, thành Tây Hoang không có ngày được yên. Công lớn nhất là sao thoát khỏi Hạ Bình"

"Nếu như hắn là nhân viên chính phủ, nếu dựa vào công lao này, quan tăng ba cấp là ít"

"Chính xác, chỉ là khen thưởng anh hùng lao động, không đáng để nói, việc này đương nhiên phải thế rồi"

Người ở chỗ này đều phải nói chuyện ngược lại lương tâm, mà thậm chí bọn hắn còn chẳng xem lương tâm là gì so với lương tháng, đã đến nước này, chỉ có thể nịnh hót, cơ bản là không dám làm ngược lại ý tứ của Quách Đông Hải.

Hạ bình vung tay: "Không cần đâu thành chủ, chuyện này thật sự là quá khách khí. Vì dân trừ hại, đó là chức trách của học sinh Đại học Viêm Hoàng, đây là bản chất công việc cần phải có, làm sao có công lao gì."

Đương nhiên chém giết Trung Phong Tặc, bắt được u ác tính của thành Tây Hoang, chuyện này xác thực là công lao rất lớn. Nếu như thành chủ vẫn còn muốn ban thưởng cho ta, ta cũng chỉ cố gắng cúi đầu nhận mệnh."

Hắn dửng dưng nói ra.

Khóe miệng người chung quanh giật giật, từ trước đến giờ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người vô liêm sỉ đến như vậy, da mặt dày như tường thành, vô biên vô hạn.

Thành chủ Quách Đông Hải cũng bị lệch tiết tấu, kẻ xướng người họa đang ăn ý, bổng nhiên nghe câu nói này hắn đành trả lời: "Được rồi, chuyện tình hôm nay đã chấm dứt ở đây, lập tức mang đi toàn bộ đồ vật trong bảo khố, đây chính là chứng cứ phạm tội, phải đem về từ đó tìm được người bị hại."

Vèo vèo vèo!!!

Một ít cảnh sát vừa tới, lập tức đi về phía bảo khố, nhưng mà không được mấy giây sau, bọn họ lại tay không mà ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ta đã nói các ngươi mang những thứ trong bảo khố ra sao?" Quách Đông Thăng cau mày hỏi, hắn cho rằng những cảnh sát này muốn làm trái với mệnh lệnh hắn vừa truyền ra, cố tình làm cho mình cảm thấy khó thở.

Một người cảnh sát vội vàng nói: "Thành chủ đại nhân, không phải chúng ta không muốn lấy ra, nhưng mà không có món đồ gì bên trong cả, quả thật là sạch sẽ hơn cả sunlight siêu sạch"

Cái gì?!

Vừa nghe như vậy, một đám người đều vô cùng khiếp sợ, rõ ràng bảo khố của bang Vô Pháp, vậy mà món gì cũng đều không có, đây là hiện thực hay sao? Con mắt bọn họ đều nhìn vào Hạ Bình đều như muốn hỏi, bởi vì người vào đầu tiên là Hạ Bình.

"Ta cũng không thấy cái gì cả, đừng nhìn ta"

Hạ bình đưa tay ra bên ra vẻ vô tội: "Ta nghĩ đây là một bảo khố giả, bảo khố chân chính của bang Vô Pháp không biết đã bị Sa Lực Đạt mang ẩn giấu ở nơi nào rồi."

"Không thể nào!"

Lúc này một trường lão của bang Vô Pháp la rầm lên, đương nhiên là bọn họ không tin tưởng vào Hạ Bình, bởi vì vị trí của bảo khố là do cao tầng của bang hội quyết định, bên trong ẩn chứa nhiều năm tích cóp của bang hội.

Thậm chí đã có người từng nhìn qua bảo khố này một vài lần, làm sao có khả năng là không có gì. Nhưng giờ đây gió đã đổi hướng, mất rồi họ cũng phải cố ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Không có gì là không thể, người cũng đã thấy ta một mình tay không đi ra, nếu như có bảo vật gì, chẳng lẻ ta còn có thể giấu đi hay sao?" Hạ Bình nghiêm túc nói.

Nhẫn trữ vật như thế, người bình thường xem như tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng nổi, vì lẽ đó chắc chắn là bọn hắn không biết Hạ Bình có nhẫn trữ vật có thể tồn trữ lượng lớn bảo vật trên người.

Ngay lập tức, một đám người á khẩu không trả lời được, xác thực là như vậy, bọn họ không thừa nhận cũng không được, nếu như Hạ Bình có thể tìm được bảo vật gì, tuyệt đối là không thể nào hai tay trống trơn mà đi ra.

Đây là như chứng cứ sắt thép.

“Có thể là do Sa Lực Đạt cảm thấy bảo khố nơi này không an toàn, sớm dời đi bảo vật trong bảo khố.” Thành chủ Quách Đông Hải mở miệng nói, “Nói chung các ngươi điều tra cẩn thận, cần phải tìm được bảo khố mà Bang Vô Pháp đã giấu đi.”

“Vâng, thưa thành chủ!”

Rất nhiều cảnh sát lập tức cúi chào.