“Người thân của ta đa số đều không còn, chỉ còn một tỷ tỷ, đã gả đi đến một quận khác, ta thực muốn hồi hương, nhưng cũng phải quê hương còn ở đó mới được.”
“Cố hương, người quen đều không còn, còn nhìn về nơi đó làm gì?”
Hạ Tĩnh không nhịn được muốn cười, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện bi thương, không nên cười, đành phải cố nhịn lại.
“Các ngươi ba người đều muốn đổi qua Đông Hải sao? Triệu huynh, ngươi không đổi qua Nam Dương quận sao?”
Triệu Hưng lắc đầu nói: “Không cần, đến lúc đó ta sẽ mua một ít đất ở Cốc Thành là được.”