Triệu Hưng vốn định nộp bài xong liền chạy đi ăn cơm, nhưng Trần Thời Tiết đã nói như vậy, đành phải đứng ở bên cạnh chờ.
Mấy vị khảo quan sẽ chia ra để chấm bài, mỗi người phụ trách một phần, sau đó tiến hành trao đổi chấm lại.
Tổng cộng cũng chỉ hơn năm trăm bài thi, không tính là nhiều.
Nhưng tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.
Tiết Văn Trọng nhìn thấy đầu tiên là bài “Thành Nam hữu phong, bạo ngược nhi hành”.
Thấy Triệu Hưng không mắc vào bẫy của đề bài, lại còn được điểm tối đa, trái tim đang treo lơ lửng của lão liền đặt xuống một nửa.
“Phương pháp của Thao Khê Chân Quân, hắn lại thuộc làu như vậy. Cũng đúng, phần lớn các pháp thuật này đều do Chân Quân truyền thụ.”
Sau đó, lão lại nhìn đến bài “Địa âm hàn, xuân mộc bất dụng, hạ dương chưng, hoàng trùng mậu sinh”.
Xem xong bài làm của Triệu Hưng, Tiết Văn Trọng hoàn toàn yên tâm.
Sắc mặt từ âm trầm chuyển sang tươi sáng, thậm chí còn nở nụ cười.
“Ta đã trách lầm hắn rồi. Có thể trả lời câu hỏi này hoàn hảo như vậy, hiểu biết của hắn về ngũ hành tứ thời đã rất sâu sắc, những câu hỏi khác căn bản không đáng lo.”
Lão Ty Nông rất vui mừng, tâm trạng thoải mái, thần thái cũng thư giãn hơn nhiều.
Không còn lo lắng Triệu Hưng sẽ trở nên kiêu ngạo vì thành tích nữa.
Cao Lập Nông, Đường Vãn Xuân, Bàng Nguyên xem phần Triệu Hưng chép lại các tác phẩm kinh điển.
Toàn bộ câu hỏi đều đúng, không có một sai sót nào.
Bác học đa tài không tính là gì, chủ yếu là tốc độ của Triệu Hưng, đó là ba mươi trang giấy thi, thức đêm làm bài mà không mắc một lỗi nào, thực sự hiếm có.
“Diệu, diệu, diệu!” Trần Thời Tiết đột nhiên hô lên ba tiếng.
Điều này khiến các khảo quan khác giật nảy mình.
Bởi vì giọng của Trần Thời Tiết quá lớn, sợ là thí sinh bên ngoài cũng nghe thấy.
Bên ngoài quả thực có thí sinh nghe thấy, mọi người đâu có điếc.
Cũng có người nhìn thấy Triệu Hưng nộp bài sớm rồi đi vào trong đại điện.
Tuy nhiên, những thí sinh nghe thấy lại băn khoăn, Triệu Hưng trả lời như thế nào mà kỳ diệu đến mức chủ khảo cũng phải học mèo kêu?
“Ngũ hành mạc quý ư thổ, thổ cư trung ương nhi chấp tứ phương, vô sở bất mệnh giả, bất dữ hỏa tranh công danh.”
Trần Thời Tiết đang xem chính là câu trả lời cuối cùng của Triệu Hưng.
Sở dĩ lão vui mừng như vậy, hoàn toàn là vì bản thân Trần Thời Tiết là người của “Địa Lợi phái”.
Bài làm của Triệu Hưng, không nghi ngờ gì lại rất hợp ý lão.
Huống hồ, những lời này vô cùng phù hợp với tư tưởng của Địa Lợi phái, người Địa Lợi phái nhìn thấy đều phải thích.
Bởi vì nó nâng cao hành Thổ hơn nữa, còn đội cho hành Thổ chiếc vương miện “chế ngự tứ phương”, mặc dù có hơi tâng bốc một chút, nhưng cũng phải xem là tâng bốc như thế nào.
Triệu Hưng trả lời đúng trọng tâm, không phải tâng bốc vô căn cứ, mà thuộc dạng gãi đúng chỗ ngứa của Trần Thời Tiết!
“Khục khục, bản quan có chút thất thố.” Trần Thời Tiết nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng nhận ra mình sai, đành phải cười gượng để che giấu. “Không sao, mọi người xem bài thi này, nhất định phải công bằng mà chấm.”
“Ngài còn che giấu cái gì nữa? Khóe miệng kia còn khó đè xuống hơn cả guồng nước. Thái độ của ngài là chủ khảo mà đã rõ ràng như vậy rồi, chúng ta còn chấm công bằng kiểu gì?” Cao Lập Nông thầm oán, cảm thấy vị chủ quan này thực sự quá không đáng tin.
Lão không nhận bài thi này, bởi vì lão không muốn trái lương tâm mà cho Triệu Hưng điểm cao, cho dù Trần Thời Tiết đã bày tỏ thái độ như vậy, cũng không được! Tính cách của Cao Lập Nông vẫn có chút thẳng thắn.
Những người khác thì không như vậy, lập tức nhận lấy bài thi và xem cẩn thận.
“Ừm? Quả nhiên là diệu thật!” Đường Vãn Xuân nhìn thấy, khen ngợi một câu. Tuy ông không phải Địa Lợi phái, nhưng khách quan mà nói, trả lời như vậy, quả thực có thể cho điểm cao.
Bàng Nguyên và những giám khảo khác cũng vậy, không xét đến thái độ của Trần Thời Tiết, câu trả lời của Triệu Hưng cho câu hỏi cuối cùng này, quả thực khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa có lý có cứ, không phải bịa đặt vô căn cứ.
Đợi đến khi chấm chéo cho nhau, các quan viên khác cũng công nhận sự thông minh của Triệu Hưng.
“Phục phản thiên thời, bổ xuân nhất hậu, thiếu hạ nhất hậu? Bính hỏa điều âm, đinh hỏa tục dương. Câu trả lời này, thậm chí còn hoàn thiện hơn những gì lão phu nghĩ trước đây.”
“Thành Nam dĩ địa mạch tạo sơn, sơn trở kỳ phong, Thành Đông tu câu, dẫn thủy nhiễu thành, tạo quy nguyên thủy xa. Đây chẳng phải là những việc mà Thao Chân Quân từng làm sao?”
“Câu hỏi này ta ra, chính là lấy Thao Chân Quân và Cổ Thành làm ví dụ, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu ngay.”
Cao Lập Nông thấy nhiều đồng nghiệp bắt đầu khen ngợi, cũng không nhịn được mà xem kỹ lại.
Một lúc sau, ánh mắt lão nhìn Triệu Hưng có chút phức tạp.
Sao người này lại không phải là học trò của ta? Lại bị lão Ty Nông phát hiện ra!
“Hừ, ít nhất thì chữ của hắn viết là xấu!” Cao Lập Nông chua xót nghĩ. “Đúng vậy, trong Giáp Thượng, chắc chắn chữ của hắn xấu nhất!”
Không ngoài dự đoán, các khảo quan tham gia chấm thi đều nhất trí đánh giá là Giáp Thượng.
Ngay cả Cao Lập Nông cũng không trái lương tâm mà cho là Giáp Trung, bởi vì điểm số và nhận xét của khảo quan cũng phải ghi lại và báo lên trên.
Lấy lý do chữ xấu để cho Giáp Trung, sẽ để lại ấn tượng xấu là thiên vị lên trên, chữ xấu ở thời đại này không tính là chuyện lớn.
Bởi vì sau khi chính thức nhập phẩm, nguyên khí đủ để bản thân nắm giữ chính xác, viết chữ cũng giống như in ấn, cho nên đây chỉ là tiểu tiết, tuyệt đối không thể lấy lý do này để loại một thí sinh.
Theo lý mà nói, danh ngạch Giáp Thượng không thể đưa ra nhanh như vậy, nhưng do ý kiến rất thống nhất, nên Triệu Hưng là người đầu tiên nộp bài, cũng là người đầu tiên được xếp loại Giáp Thượng.
Người khác vẫn phải tiếp tục thi, các khảo quan cũng không thể giữ hắn lại ở đây để hỏi chuyện. Triệu Hưng chắp tay, lặng lẽ rời khỏi trường thi.
...
Ngày hôm sau, lần lượt có người nộp bài, thành tích thi của hơn năm trăm lại danh viên, đến chiều ngày hôm đó đã có kết quả.
Triệu Hưng lại được Giáp Thượng. Kỳ thi lý luận lần này do độ khó khá cao, ngoài hắn, chỉ có hai người nữa được Giáp Thượng.
Lần lượt là Đinh Sơn và Lương Bách.
Đinh Sơn, mọi người cũng khá quen thuộc, người này là lại danh lớn tuổi nhất trong Hoè Liễu viện, luôn đi theo bên cạnh Tiết Văn Trọng làm trợ thủ, xử lý văn thư điển tịch.
Thiên phú về pháp thuật của hắn bình thường, có thể được Giáp Thượng, hoàn toàn là do tuổi đủ lớn, làm nhiều bài thi đủ nhiều.
Lương Bách là lần đầu tiên được Giáp Thượng. Kỳ thi lý luận này không xem xét trình độ pháp thuật, chỉ xem lý luận tri thức, cho nên có người tu vi bình thường được Giáp Thượng cũng là bình thường.
Ngoài bọn họ, Giáp bảng còn có chín người, bao gồm Lý Thừa Phong, Văn Nam Tinh, Tiêu Trạch,...
Tông Thế Xương bị xếp vào Ất đẳng, Tông đại thiếu không giỏi về mặt này.
“Hắn lại được Giáp Thượng! Pháp thuật tinh diệu đã đành, ngay cả lý luận cũng tinh thông như vậy? Chẳng lẽ người này thực sự có tố chất làm quan?” Văn Nam Tinh và Tiêu Trạch đã dồn hết sức lực, muốn vượt qua Triệu Hưng trong kỳ thi lần này.
Kết quả, thành tích vừa công bố, bọn họ lập tức thất vọng.
Tại sao hắn lại được Giáp Thượng?
“Chắc chắn là lão Ty Nông thiên vị, đã cho tên đồ đệ này gợi ý, hoặc là mở đường nhỏ trước.” Hoàng Đào tức giận nói.
“Hoàng huynh tự mình thi không tốt, liền không muốn người khác thi tốt sao?” Có người đáp lại.
“Đúng vậy, không phải chỉ có một mình lão Ty Nông ra đề, sư phụ của ngươi cũng có thể nhìn thấy.”
Thái phu nhân đã nấu cơm nhiều lần như vậy, không uổng phí, xung quanh có nhiều người lên tiếng bênh vực Triệu Hưng hơn.
“Ngươi đã từng thua Triệu huynh, cũng không cần ghi hận như vậy, là ngươi đi khiêu chiến cướp địa bàn trước.”
“Hoàng huynh, đừng tự lừa mình nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”
“...” Trong lòng Hoàng Đào bị đâm cho đau đớn, nhưng thấy xung quanh có càng ngày càng nhiều người lên tiếng bênh vực Triệu Hưng, lập tức không dám cãi lại nữa, nếu không người mất mặt chính là mình, đành phải chạy trốn như một con chó cụp đuôi.