TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Nông Đạo Quân

Chương 90: Các ngươi thật có duyên với ta (1)

“Khí vận như thực chất, chỉ một chén nhỏ này thôi cũng đủ để người thường thay đổi vận mệnh.” Triệu Hưng nhìn chén khí vận.

“Khí vận tăng lên, sẽ thể hiện ở các loại vận khác nhau.

Có thể là đào hoa vận, đột nhiên gặp được một người khác phái ưu tú, rồi người ta còn mắt mờ, nhất quyết muốn gả cho mình.

Cũng có thể là tài vận, trong vài năm đã tích lũy được của cải mà trước đây cả đời cũng khó có được.

Cũng có thể gặp được quý nhân, trở thành chỗ dựa chính trị, được nâng đỡ suốt đường đi.

Nếu là người tu hành? Đó chính là điển hình của việc nhặt được bảo bối trong đống rác, mua được hàng tốt giá rẻ trong hội đấu giá, tình cờ gặp được cao nhân chỉ điểm, nhảy xuống vách núi được thần công.

Có thể nói khí vận ảnh hưởng đến mọi mặt, trừ thọ nguyên, thứ ta muốn nhất chính là ‘khí vận’.”

“Một chén nhỏ như vậy, có thể khiến khí vận từ Diễn Nhất thăng lên Diễn Nhị, nhưng bản thân ta đã là khí vận cấp Diễn Nhị rồi, chắc là không lên được Diễn Tam.”

Triệu Hưng đưa chén lên mũi, nhẹ nhàng hít một cái.

Khí vận trong chén vàng lập tức biến mất.

Chén cũng trở thành chén đá bình thường.

“Cảm giác tim đập nhanh cũng biến mất rồi, mọi thứ đều bình thường.” Triệu Hưng nhìn bảng thông tin, quả nhiên không xuất hiện đột phá, vẫn là Diễn Nhị.

Khí vận chi đạo, huyền ảo vô cùng, là thứ thần bí nhất cũng khó thăng cấp nhất, Triệu Hưng cũng không bất ngờ.

“Từ Diễn Nhị lên Diễn Tam, chắc là cần thêm hai phần linh túy thượng phẩm nữa.” Triệu Hưng tiện tay ném chiếc chén đá mất đi ánh sáng xuống đất, đi ra khỏi sơn động.

Mặc dù không thăng lên Diễn Tam nhưng có được một chén khí vận này, chắc chắn sắp tới hắn sẽ gặp may mắn, chỉ là không biết sẽ ứng vào mặt nào.

“Hả?” Triệu Hưng vừa đi ra khỏi sơn động, trong lòng đã cảm thấy trống rỗng, vô cùng không nỡ. Dường như sắp bỏ lỡ một cơ duyên lớn.

“Meo~” Sơn miêu nghi hoặc cọ cọ Triệu Hưng, sao không đi nữa?

“Sơn miêu nhỏ, trong động còn thứ gì tốt không?” Triệu Hưng hỏi.

Sơn miêu gật đầu, sau đó lại lắc đầu nhỏ.

“Rốt cuộc là có hay không? Thôi vậy… Ta tự vào xem.”

Triệu Hưng vừa mới có được một chén khí vận, chính là lúc vận may sắp đến, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cảm giác này.

Quay lại trong sơn động, hắn tìm kiếm hết bốn ngã rẽ.

Tìm suốt một canh giờ, Triệu Hưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Kỳ lạ thật, đã tìm kiếm khắp bốn ngã rẽ trong động rồi mà không phát hiện ra gì. Tuy nhiên, chỉ cần ta vừa ra khỏi sơn động, cảm giác không nỡ đó sẽ xuất hiện.”

“Chẳng lẽ là ảo giác của ta? Ta quá tin vào hiệu quả của khí vận rồi?” Lúc này Triệu Hưng cũng có chút nghi ngờ.

Hắn lại đi vào sơn động, đến bên ao băng liên.

“Chẳng lẽ là chúng? Nhưng ba đóa hàn băng liên này còn lâu mới chín, ta tới gần như vậy mà cũng không có cảm giác gì.”

Tiếp cận linh túy sẽ có cảm giác mãnh liệt, còn khí vận tương đối mơ hồ.

“Không phải, không phải là chúng.”

Triệu Hưng không ngắt những linh túy chưa chín này, phá hủy linh túy mà thiên địa còn chưa thai nghén xong, là sẽ gãy vận.

Đúng lúc này, sơn miêu kéo ống quần của Triệu Hưng.

“Hả?” Triệu Hưng cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy sơn miêu không biết từ lúc nào đã nhặt chiếc chén đá mà Triệu Hưng vứt đi, dường như muốn chơi đùa với hắn.

“Cái chén vỡ này không dùng được nữa, ngươi còn nhặt nó làm gì? Đi chỗ khác đi, bây giờ ta không có thời gian chơi.” Triệu Hưng có chút phiền não.

“Meo meo~” Sơn miêu nhỏ có chút ấm ức.

“Được rồi, ta không mắng ngươi đâu… Được rồi được rồi, chơi đi.” Triệu Hưng cầm chiếc chén lên, định ném ra ngoài.

Kết quả vừa mới nhặt lên, Triệu Hưng đã nhíu mày.

Ngay khi nhặt chiếc chén lên, hắn đột nhiên có cảm giác ‘an tâm’.

“Chẳng lẽ là nó?”

Theo lý thuyết, khí vận đã biến mất, đây chỉ là một chiếc chén đá bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Triệu Hưng nhìn chằm chằm, không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

“Sơn miêu nhỏ, chúng ta đi thôi.”

Triệu Hưng nghĩ đến một chuyện, đi ra khỏi sơn động.

Lần này, hắn cách xa sơn động, cũng không còn xuất hiện cảm giác ‘mất mát’ kia nữa.

“Quả nhiên là nó!”

Triệu Hưng vui vẻ xoa đầu sơn miêu, mặc dù vẫn chưa biết có tác dụng gì, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, lần này sơn miêu đã lập được công lớn.

“Muốn chơi không? Không thành vấn đề, nhưng chỉ hai chúng ta thì không vui, chúng ta tìm người khác, ta đảm bảo ngươi sẽ được chơi thỏa thích.”

Sau khi Triệu Hưng và sơn miêu rời đi, một bóng dáng cưỡi ngựa tre ở đằng xa nhìn chằm chằm.

Hắn nhìn bóng lưng một người một mèo, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng xông vào trong sơn động.

Giờ Dần một khắc, người trên quảng trường Thiên Đàn dần tản đi.

Làn hương khói cuối cùng của thần miếu đã được thả ra, cửa miếu đóng lại.

Mọi người bắt đầu cuộc hành trình tìm linh túy mới.

Tuy nhiên, hiệu quả dâng hương sẽ dần giảm đi, người vào sau chỉ có thể cầu may.

Cũng có người nhanh chóng tuần tra trong núi, cố gắng cướp đoạt cơ duyên của người khác.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi trên núi đều vang lên tiếng chiến đấu.

.

Trên một vách đá nào đó, có một cây nhỏ tràn đầy sức sống, trên đó kết ba quả màu tím, trong suốt lấp lánh.

Tuy nhiên, cây nhỏ rất khó phát hiện, mọc trong khe hở, quả cũng bị lá dày che khuất, rất khó phát hiện.

“Choang!” Tần Phong cắm đao vào đá, mượn lực nhảy lên một đoạn.

“Xì xì xì ~” Đao kẹt trong khe hở, đột ngột trượt xuống, đá vụn rơi xuống, Tần Phong cũng rơi xuống theo.

“Tần huynh cẩn thận!”

“Tần huynh!”

Ba đồng bạn bên dưới kinh hô.

Tần Phong vội vàng rút con dao găm ở thắt lưng ra, lại cắm vào vách đá, lúc này mới ngừng rơi xuống.

Hắn tìm một chỗ đặt chân, cuối cùng cũng đứng vững.