Phòng tạm giữ.
Địch Y Linh quỳ trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy, người câm không nỡ nhìn thấy con gái như vậy, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến lên, hai tay đỡ nàng dậy.
Đây là lần đầu tiên mẹ con tiếp xúc tứ chi, có thể nhìn ra được người câm phi thường vui vẻ, không phải bởi vì Địch Y Linh quỳ xuống đất, cũng không phải bởi vì Địch Y Linh gọi một tiếng "Mẹ" kia, mà là bởi vì Địch Y Linh không có kháng cự đối với sự đụng chạm của nàng, thản nhiên tiếp nhận.
Đối với người câm mà nói, đây đã là hạnh phúc lớn nhất.
Người câm lúc sinh ra Địch Y Linh không có vuốt ve mặt của nàng, lúc đi học không có nắm tay nàng, cuối cùng ở lúc mười tám tuổi, hưởng thụ đãi ngộ thân là người mẹ.