Thấy Trần Ích ngồi nửa dựa trên ghế, Phương Thư Du đứng lên đến xoa thái dương cho hắn, nói: “Thực ra có thể coi là nghi thức trừng phạt, đã là trừng phạt thì là án mạng vì thù hận, điều tra theo hướng đó không sai, những cái khác không hợp lý, vì nạn nhân quen nhau, không thể trùng hợp vậy được.”
Trần Ích ừ một tiếng: “Án mạng vì thù hận vẫn là khả năng lớn nhất, bốn người đó rốt cuộc đã làm gì?”
Phương Thư Du cười: “Ban ngày ngươi nói là thấy của nổi lòng tham?”
Trần Ích: “Đoán bừa thôi, người lạ thì không thù vì tiền thì vì tình, nếu người quen thì không thể lão Hàn không điều tra ra.”
Nói chuyện một lúc, Phương Thư Du thúc giục ngủ sớm để giữ sức khỏe.