TRUYỆN FULL

[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Chương 99: Xiên cá?

Nếu có thể, Tề Hạ rất muốn hỏi rõ Người Dê.

Tại sao thẻ hắn nhận được lại viết một câu như vậy?

Nhưng nếu Người Dê sống sót thì "người tham gia" trò chơi này sẽ thua.

Điều đó có nghĩa là dù thế nào hắn cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Người Dê, hắn cũng không biết liệu cảnh sát Lý có nhận được một lá bài giống vậy hay không.

Khi tất cả mọi người đều đang phấn khích vì có thể đứng dậy một lần nữa thì Tề Hạ lại luôn quan tâm đến một vấn đề khác.

"Thông tin quan trọng mà Người Dê truyền đạt là gì?"

Chờ đã, Người Dê có thể nói dối, thì có khi nào hắn đã truyền đạt lại một thông tin sai lệch không?

Tề Hạ vẫn không thể hiểu liệu hắn có nên tin kẻ đó hay không.

Bây giờ trò chơi "Kẻ nói dối" đã kết thúc, nếu để những người khác biết hắn có "chiến lược trò chơi" tiếp theo, chẳng lẽ sẽ xảy ra vấn đề gì chăng?

Để an toàn, Tề Hạ quyết định tạm thời làm theo ý của Người Dê, dù sao thì chuyện này cũng không gây thiệt hại gì cho hắn.

Cho dù có che giấu mọi thứ thì hắn vẫn có thể dẫn mọi người ra khỏi căn phòng này.

Tề Hạ cố gắng hết sức để giống như lần trước, dẫn mọi người khám phá ra dòng chữ dưới mặt nạ Người Dê.

Nhưng lần này, Tề Hạ còn phải cố gắng thu thập những manh mối đã bỏ lỡ lần trước.

Trong khi mọi người đang kiểm tra mặt nạ Người Dê thì hắn và cảnh sát Lý lại đồng thời đến bên cạnh Người Dê.

Cảnh sát Lý nhìn Tề Hạ một cách đầy ẩn ý, há miệng nhưng không nói gì.

Tề Hạ cũng không nói, cả hai dường như có một sự ăn ý nào đó, bắt đầu cùng nhau lục soát thi thể Người Dê.

Lần trước bọn họ chỉ nhìn vào mặt nạ của đối phương, nhưng không lục soát cơ thể.

Điều khiến Tề Hạ không ngờ là trên người Người Dê thậm chí không có một "Đạo" nào.

Hắn càng tin chắc cảnh sát Lý bên cạnh đã nhớ ra mọi thứ, bởi vì khẩu súng lục mà Người Dê dùng để tự sát rõ ràng là ở bên cạnh, nhưng cảnh sát Lý thậm chí còn không thèm nhìn.

"Đây là cái gì?” Cảnh sát Lý lấy ra một tờ giấy từ trong túi của Người Dê, nhìn lướt qua rồi đưa trực tiếp cho Tề Hạ.

Tề Hạ rất tự nhiên nhận lấy, đọc kỹ rồi lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đây là một phần hợp đồng đã ký.

Đầu tài liệu có ghi "Hợp Đồng Đánh Cược Cầm Tinh Phi Thăng".

"Đây là…"

"Anh cất đi trước đã.” Cảnh sát Lý vỗ vào tay Tề Hạ, "Ra ngoài rồi xem."

Tề Hạ cũng biết đây không phải là nơi để nói chuyện nên gấp tờ hợp đồng lại, cất vào túi.

Xem ra lần này thực sự đã thu được thứ gì đó phi thường rồi, trên người cầm tinh này có hợp đồng mà không có "Đạo", chứng tỏ hắn có sự khác biệt cơ bản với những cầm tinh khác.

Ngay khi xiên cá đâm đến, mọi thứ trong phòng đều sẽ bị hư hại.

Lần trước Tề Hạ chỉ lo nghĩ cách trốn thoát mà bỏ qua những manh mối này.

" Măng Mọc Sau Mưa là có ý gì?"

"Quay một trăm vòng theo hướng quê hương lại là có ý gì?"

Đám người xa xa bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi.

Đối với Tề Hạ, bây giờ hắn cần phải diễn xuất tinh tế để có thể lặng lẽ dẫn dắt mọi người trốn thoát như lần trước.

"Nếu anh quá mệt mỏi thì tôi có thể thay anh trả lời các câu hỏi trong trò chơi tiếp theo.” Cảnh sát Lý nói nhỏ.

"Không phải tôi không tin anh, nhưng anh không thể đối phó với những 'cao thủ đạo đức' đó đâu." Tề Hạ nhỏ giọng trả lời, "Tôi không có gánh nặng, nên dễ đối phó với bọn họ hơn."

Tề Hạ đi về phía bàn, từ từ đứng cạnh Kiều Gia Kình.

"Kiều gia, tôi cần sự giúp đỡ của anh." Tề Hạ nói.

"Kiều gia...?" Kiều Gia Kình sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười tự hào, "Trai đẹp này nói chuyện nghe rất êm tai nha, sau này tôi sẽ bảo kê anh, anh cần trợ giúp gì?"

Nghe hắn nói vậy, Tề Hạ không hiểu sao có chút an tâm: "Lát nữa anh cứ dùng hết sức, dẫn mọi người sống sót nhé."

"Ồ?"

Lúc này, đám người phát hiện ra các bức tường xung quanh đang biến hóa như đất sét dẻo, để lộ ra một loạt các lỗ thủng. Mọi người vừa định tiến lên xem thì bị Tề Hạ ngăn lại.

Hắn quay lại nói với mọi người:

"Mọi người, đừng quan tâm đến bức tường, tôi đã tìm ra câu trả lời rồi, xoay về quê hương một trăm vòng, tức là tìm một thứ gì đó xoay về bên phải một trăm vòng."

"Bên phải?" Mọi người nghe Tề Hạ nói, đều nhìn sang hắn, "Tại sao lại là bên phải?"

Tề Hạ lấy một tờ giấy trắng, vẽ một bản phác thảo đơn giản, sau đó kiên nhẫn giải thích với mọi người.

"Hóa ra là vậy, anh thật thông minh.” Lâm Cầm gật đầu, "Nhưng chúng ta phải xoay cái gì một trăm vòng?"

"Có phải là chính chúng ta không?" Điềm Điềm chớp chớp mắt hỏi, "Chúng ta tự xoay về bên phải một trăm vòng sao?"

Tề Hạ lắc đầu, nói: "Mọi người tìm xem trong căn phòng này ngoài bản thân mình ra thì có thứ gì có thể xoay được không."

Hàn Nhất Mặc là người đầu tiên phát hiện ra mặt bàn trước mặt có thể xoay được, vội vàng báo tin này cho mọi người.

Dưới sự dẫn dắt của Tề Hạ, mọi người bắt đầu xoay bàn sang phải một cách có trật tự, hiện tại xem ra mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát rồi.

Lần này Kiều Gia Kình đặc biệt cố gắng, hô khẩu hiệu dẫn mọi người xoay bàn.

Lúc một trăm vòng quay xong, mặt bàn lại bị tia laser chia thành chín mảnh, lần này mọi người lấy được tấm ván sớm hơn gần năm phút so với lần trước.

"Tiếp theo tôi sẽ cho mọi người biết ý nghĩa của nửa sau gợi ý 'Măng Mọc Sau Mưa'."

Hắn để mọi người cầm tấm ván, sau đó giải thích làm thế nào để tạo thành hình nón, lần này hắn có kinh nghiệm, đã dặn trước mọi người dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để các tấm ván có khe hở.

Tề Hạ vẫn còn hơi lo lắng, dù sao thì cây xiên cá lần trước đã trực tiếp dẫn đến cái chết của Hàn Nhất Mặc, nếu có thể, hắn muốn cố gắng bảo toàn tính mạng của người này.

Mọi người vừa thán phục trí thông minh của Tề Hạ, vừa không khỏi nghi ngờ.

Người trước mắt này tại sao lại có thể có đầu óc logic đến như vậy chứ?

Hắn không chỉ phá giải trò chơi, mà còn dự đoán trước những gì sẽ xảy ra sau đó, trông như thể trò chơi này do chính hắn thiết kế vậy.

"Chúng ta sắp xếp các tấm ván như thế này để làm gì?" Kiều Gia Kình hỏi, "Một lát nữa trời có mưa không?"

"Không phải vậy, một lát nữa chúng ta sắp xếp xong các tấm ván thì..."

Lời còn chưa dứt, Tề Hạ vô tình liếc nhìn Hàn Nhất Mặc, thấy trên trán hắn đã rịn ra không ít mồ hôi lạnh, cả người cũng không ngừng run rẩy.

"Hàn Nhất Mặc, anh... không sao chứ?"

Hàn Nhất Mặc cười lắc đầu: "Tôi không sao... Tôi chỉ hơi sợ."

Tề Hạ nhíu mày hỏi: "Anh sợ cái gì?"

"Tôi..."

Hàn Nhất Mặc chưa kịp trả lời thì từ xa vang lên một tiếng chuông lớn.

「Koong」!!!

Tề Hạ trong nháy mắt trợn to mắt, tất cả những trải nghiệm này đều quá quen thuộc.

Hàn Nhất Mặc đang lặp lại.

Hắn nắm chặt vai Hàn Nhất Mặc, vẻ mặt lo lắng đè nén ngữ khí hỏi: "Hàn Nhất Mặc, tôi đã nói rõ mọi tình huống trước với mọi người rồi, anh rốt cuộc đang sợ cái gì?"

"Tôi... tôi..."

"Anh nói đi!" Tề Hạ thực sự có chút sốt ruột, hắn có một dự cảm rất không lành.

"Tôi sợ những cây xiên cá đó..." Hàn Nhất Mặc trông thực sự rất sợ hãi, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán hắn, "Tôi cảm thấy những cây xiên cá đó nhất định sẽ đâm xuyên qua tôi..."

Nghe những lời này, sắc mặt Tề Hạ dần trở nên lạnh lùng.

"Hàn Nhất Mặc... tôi đã bao giờ nói những thứ bắn ra từ mấy cái lỗ hổng đó là xiên cá đâu?"