TRUYỆN FULL

[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 247: Thăm bạn cũ

Về chuyện đất cát, Văn Trạch Tài đã sớm có dự liệu từ trước. Trên đường từ Liêu Thành về quê, hai vợ chồng anh cũng đã bàn bạc và đi đến thống nhất. Hôm nay nhân tiện có mặt đông đủ mọi người lại đang lúc nói về chủ để này nên anh thưa chuyện luôn: “Thưa cha, thưa anh cả, sau khi tốt nghiệp con tính ở lại Liêu Thành tiếp tục phát triển sự nghiệp, Tú Phương cũng rất yêu thích công việc buôn bán hiện tại, vậy nên chúng con sợ rằng khó có thể về quê thường xuyên, lại càng không dám nghĩ đến chuyện trồng trọt cấy hái, mà đất thì không thể bỏ hoang được. Vậy nên vợ chồng con muốn nhờ cha và anh cả phụ trách giúp. Nhưng nếu mọi người bận quá, làm không xuể thì thuê người ngoài cũng được.”

“Bận thì đương nhiên là bận rồi nhưng cũng làm gì tới nỗi không làm nổi, cứ để đấy cho cha!” Hai mắt Điền đội trưởng tức thì sáng rỡ. Đất đai chính là mạng sống của người nông dân, đời thuở làm gì có ai chê đất nhiều bao giờ. Cứ đưa đây, bao nhiêu thì ông cũng đủ khả năng ôm hết.

Điền Kiến Quốc tuy rằng cũng cao hứng song ít nhiều gì vẫn giữ được bình tĩnh: “Nhưng cũng không thể lấy không của hai đứa được.”

“Đúng đúng, không thể lấy không của các con được”, ông Điền vội vàng hưởng ứng ngay, mải vui quá tí thì bắt vợ chồng gái út chịu thiệt rồi.

Thấy cha và anh cả đổ dồn ánh mắt về phía mình, thái độ vừa nghiêm túc vừa khẩn trưởng, Văn Trạch Tài có chút dở khóc dở cười: “Mọi người chịu nhận đã là giúp chúng con một việc lớn rồi. Cha thử nghĩ mà xem, đất bỏ hoang một năm sẽ mọc cỏ dại, bỏ hoang hai năm sẽ mất hết chất dinh dưỡng, trở nên khô cằn sỏi đá. Nhưng nếu được canh tác, trồng trọt thì lại khác, thổ nhưỡng càng ngày càng màu mỡ, phì nhiêu. Thế nên chúng ta đừng bàn tới vấn đề ai lấy không của ai nữa, cha à!”

Tuy Văn Trạch Tài đã thể hiện rất rõ ràng quan điểm nhưng cả Điền Kiến Quốc lẫn Điền đội trưởng đều canh cánh trong lòng. Sau bữa cơm trưa, đợi mọi người tản ra hết, hai cha con lập tức chụm đầu bàn bạc: “Thằng cả, cha tính thế này. Mỗi năm thu hoạch được bao nhiêu chúng ta đều ghi lại cụ thể rồi cuối năm tổng kết chia đôi. Nếu vợ chồng con cái gái út về ăn tết thì mình trực tiếp đưa lương thực, còn nếu không thì đổi ra tiền gửi lên thành phố cho chúng nó.”

Điền Kiến Quốc đồng tình ngay: “Dạ được, con thấy cách này vẹn cả đôi đường, cứ làm như vậy đi cha.”

Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương dẫn các con quay về nhà mình. Nhà cửa sạch sẽ thực sự, về cơ bản không cần phải quét dọn gì nữa. Hai vợ chồng nhanh chóng trải đệm phòng mình và phòng tụi nhỏ rồi đi xuống bếp nấu nước sôi trụng sơ chén đũa một lượt. Bỏ không cả năm trời, không tránh khỏi vi khuẩn nấm mốc, thế nên phải khử khuẩn cho sạch sẽ rồi mới sử dụng được.

Trong lúc rửa chén, Điền Tú Phương cũng chợt nhớ tới người bạn thân: “Không biết giờ chị Xuân Hoa có ở nhà không nhỉ?”

Văn Trạch Tài cười: “Năm hết Tết đến đương nhiên là có ở nhà rồi. Nhưng em quên là cô ấy đi lấy chồng rồi à? Giờ này hẳn phải ở nhà chồng chứ sao về nhà mẹ đẻ được?”

Điền Tú Phương vỗ đầu cái bộp: “Tiêu rồi chồng ơi, em chưa già mà đã bắt đầu lẫn rồi. Tí nữa vợ chồng mình đi thăm chị ấy đi.”

Cũng may nhà chồng Chu Xuân Hoa không xa, nằm ngay thôn bên cạnh đây thôi. Hôm chị ấy đám cưới, vợ chồng Điền Tú Phương không thể đến tham dự thế nên lần này có dịp về quê, cô đương nhiên muốn tới thăm người chị em thân thiết này của mình.

Tranh thủ chiều nay tuyết không rơi, Văn Trạch Tài liền gửi hai đứa nhỏ sang nhà ông bà ngoại rồi cùng vợ xách theo chút quà tới Hoàng gia, thăm bạn cũ.

Chồng Chu Xuân Hoa tên Hoàng Thanh Văn, trong nhà đứng hàng thứ bảy, nhưng không phải con út, phía dưới vẫn còn một người em trai nữa. Sau khi Hoàng Thanh Văn kết hôn được một tháng, Hoàng gia liền phân gia, cha mẹ chọn ở cùng với vợ chồng con trai út.

Hồi đó để đeo đuổi Chu Xuân Hoa, Hoàng Thanh Văn cũng không dễ dàng gì. Chu Xuân Hoà chuyển công tác lên xã, Hoàng Thanh Văn lập ứng tuyển vào vị trí bảo vệ để có cơ hội ở gần người đẹp. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, đôi bên qua lại gần gũi tự động nảy sinh tình cảm.

Bởi vì gia đình đông con, phân gia ra mỗi người chỉ được chia một miếng đất nho nhỏ, cất cái nhà lên gọi là có chỗ che nắng che mưa chứ cũng không phải khang trang, rộng rãi cho lắm. Song, nhà to nhà nhỏ, ở được là được. Nhà giàu nhà nghèo, hoà thuận là được. Tuy hiện tại điều kiện sinh hoạt còn khá giản dị nhưng hai vợ chồng sống rất thoải mái và thư thái.

Với lại ở trên thị xã bọn họ vẫn còn một tổ ấm tình yêu nữa. Tất nhiên điều kiện trên đó tốt hơn dưới này nhiều nhưng tại năm hết tết đến, hai vợ chồng muốn về quê đón tết bên gia đình cho rộn ràng, náo nhiệt.

“Chị Xuân Hoa!” Tiếng Điền Tú Phương cất lên lanh lảnh.

Kỳ thực cả Điền Tú Phương lẫn Văn Trạch Tài đều chẳng biết nhà họ đã phân gia. Chỉ là nghe nói Hoàng gia có ba cô con gái gả chồng xa còn năm cậu con trai thì đều sinh sống ở trong thôn cả, thế nên khi sang tới thôn bên này cứ hỏi vị trí nhà họ Hoàng ở đâu. Ngặt nỗi, có tới năm hộ họ Hoàng lận, nên mỗi người chỉ một kiểu. Báo hại vợ chồng Điền Tú Phương phải đi tới căn thứ tư mới tìm được đúng nhà của Chu Xuân Hoà.

Lúc này, Chu Xuân Hoa đang định cắp rổ ra ruộng hái ít rau xanh về chuẩn bị bữa tối. Ngờ đâu vừa bước ra cổng liền gặp vợ chồng Điền Tú Phương.

“Ôi, Tú Phương, Văn thanh niên trí thức!”

Chu Xuân Hoa mừng quýnh quáng, chạy vội tới nắm chặt tay Điền Tú Phương: “Sao đột nhiên lại sang đây thế này, mà hai vợ chồng về khi nào?”

“Nhà em mới về sáng nay. Chẳng phải bị lỡ mất đám cưới chị hay sao, hôm nay em sang tặng quà bù đây”, nói đoạn Điền Tú Phương lấy gói quà từ tay chồng nhét vào lồng ngực Chu Xuân Hoa: “Chúc chị và anh rể hạnh phúc vẹn tròn, bách niên hảo hợp!”

Chu Xuân Hoa cười đến độ không khép nổi miệng, cô hướng vào trong nhà gọi ông xã rồi rối rít lôi lôi kéo kéo Điền Tú Phương vào nhà ngồi.

Nói là nhà cho sang chứ kỳ thực chỉ là vách đất mái lá đơn sơ giản dị, nhưng được cái rất gọn gàng, sạch sẽ.

Hoàng Thanh Văn đang lúi húi sửa cái cuốc bị lỏng ở sân sau. Nghe vợ thông báo nhà có khách, anh vội vàng chạy ra nghênh đón.

Ấn tượng đầu tiên về Hoàng Thanh Văn có thể gói gọn trong ba từ “rất cao, rất gầy và rất đen”. Vì quá đen cho nên khi cười hàm răng đặc biệt toả sáng. Nhưng bù lại được gương mặt đẹp trai, ưa nhìn nên đi cạnh Chu Xuân Hoa trông rất xứng đôi vừa lứa.

Thấy chồng lên tới, Chu Xuân Hoa vồn vã giới thiệu ngay: “Đây là chị em thân thiết của em, Tú Phương. Còn đây là Văn thanh niên trí thức, cũng chính là Văn đại sư siêu phàm trong truyền thuyết!”

Hoàng Thanh Văn vội vàng mời khách vào phòng ngồi cho ấm. Trong đây diện tích nhỏ, lò sưởi cháy đỏ rực lan toả khí nóng hầm hập, trái ngược hẳn với nhiệt độ giá buốt ngoài trời, khiến Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương không hẹn mà cùng hít thêm vài hơi sưởi ấm cơ thể đang cứng đơ vì gió lạnh.

Thừa dịp Hoàng Thanh Văn đi xuống bếp, Chu Xuân Hoa liền trừng mắt mắng Điền Tú Phương: “Em cũng thật là, lúc trước đã gửi quần áo về mừng cưới chị rồi còn gì, sao giờ lại còn bày vẽ quà cáp chi cho tốn kém?”

Điền Tú Phương cười hiền lành: “Chị này, một bộ áo đâu đáng gì. Hơn nữa quà cưới phải trao tận tay mới ý nghĩa chứ. Chỗ chị em với nhau, chị mà khách khí là em buồn đấy!”

“Tú Phương nói đúng đấy đồng chí Xuân Hoà”, vợ hát chồng bè, Văn Trạch Tài cũng nhiệt tình phụ hoạ.

Chu Xuân Hoa cười tíu tít: “Tối nay hai vợ chồng ở đây ăn cơm nhá, giờ chị chạy ra ruộng hái ít rau xanh, tối nay nấu món ngon thiết đãi hai vợ chồng.”

Lời nói chưa dứt đã nhấp nhổm đứng dậy toan đi ngay, làm Điền Tú Phương phải nhào theo kéo chị ấy ngồi xuống ghế: “Ôi không phải cơm nước gì đâu chị ơi. Vợ chồng em sang thăm anh chị một lát rồi còn phải về với hai đứa nhỏ. Không biết khi nào tuyết sẽ lại rơi tiếp, tuyết rơi thì khó đi lắm, em sợ trời tối không về kịp, hai anh em nó mà khóc thì ông bà không dỗ được ấy chứ.”

Đúng lúc này, Hoàng Thanh Văn bưng lên hai ly trà bốc khói đưa cho Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài: “Nào nào, uống ly trà nóng cho ấm người.”

Văn Trạch Tài nhận lấy, lịch sự nói cảm ơn.

Hoàng Thanh Văn cũng không phải dạng người chậm mồm chậm miệng mà ngược lại anh ta rất biết nhìn sắc mặt người khác và rất giỏi khơi gợi chủ đề bắt chuyện. Kiểu người này tương đối tâm cơ nhưng anh ta là thực lòng thực dạ với Chu Xuân Hoa.

Người ta có thể che giấu mọi thứ, nhưng có hai thứ không thể đó là khi say và khi yêu. Muốn biết tình cảm nông sâu thế nào, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết rõ. Đấy gọi là tâm hướng đến đâu thì mắt sẽ biểu lộ ra như vậy.

Sau khi quan sát một vài chi tiết trên tướng mạo, Văn Trạch Tài cũng dần thả lỏng tâm tình. Hoàng Thanh Văn tài vận không tồi, mấu chốt là bản tính chung thuỷ, chắc chắn sẽ không phản bội Chu Xuân Hoa.

Trên đường về nhà, Văn Trạch Tài liền nói những điểm này cho vợ nghe.

Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng: “Ở hiền ắt gặp lành, chị Xuân Hoa là người tốt, nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng, đúng không anh?”


Văn Trạch Tài nhìn sâu vào mắt vợ, gật đầu đồng tình.

Trong khi ấy, Hoàng Thanh Văn cũng đang nói với vợ về Văn Trạch Tài: “Này, ông xã của bạn thân em chính là tên thanh niên trí thức vũ phu lừng danh một thời đấy hả?”