TRUYỆN FULL

[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 117: Gạo nấu thành cơm

Văn Trạch Tài trỏ tay ra cây đào nằm ở góc sân: “Chẳng bao lâu nữa sẽ lập xuân, lúc đó thời tiết ấm dần lên đồng nghĩa với việc Chung Nhiên không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, bằng không con rối chắc chắn sẽ bị huỷ.”

Bản chất của con rối là vậy, nó chỉ có thể tồn tại trong môi trường khí hậu lạnh giá, bởi khi gặp nhiệt nó sẽ lập tức bị tan chảy.

Sớm chiều bầu bạn bên nhau, đối với Chung Nhiên mà nói con rối không chỉ đơn thuần là một con búp bê mà từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Kể cả có lưu luyến Viên Vệ Quốc cỡ nào thì Chung Nhiên cũng buộc lòng phải đưa con rối về núi băng rồi sau đó mới quay trở lại đây. Nhưng tới lúc ấy chú Chung có chịu thả người không thì khó nói trước lắm.

Gần tới giờ cơm chiều, Chung Nhiên và Viên Vệ Quốc sóng vai nhau ra về. Trên đường, cảm nhận bầu không khí lờn vờn quanh chóp mũi, Chung Nhiên bất chợt dâng trào cảm xúc: “Nhanh quá, chưa gì mà thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên rồi…”

Viên Vệ Quốc mím môi tỏ thái độ quyết tâm: “Để anh đưa em về.”

Con rối vui vẻ tiến tới nắm chặt lấy bàn tay Viên Vệ Quốc, thế nhưng Chung Nhiên lại càng buồn bã tợn: “Dễ gì lần này về cha sẽ lại cho em đi nữa, haizzzzz!”

Chợt nhớ tới lời nói dối sứt sẹo của Chung Nhiên buổi đầu gặp mặt, Viên Vệ Quốc cau chặt mày vặn hỏi: “Chẳng phải em nói chú Chung đã mất rồi sao? Lần này vừa hay là dịp để anh tới viếng mộ chú.”

Chung Nhiên bẹt miệng, giận dỗi bỏ lên phía trước. Con rối thấy vậy cũng tức khắc buông tay Viên Vệ Quốc ra, bình bịch đuổi theo chủ nhân.

Liên tiếp mấy ngày trời không có Viên Vệ Quốc sang làm phiền đâm ra cũng thấy thiếu thiếu, Văn Trạch Tài bèn đích thân đi bộ sang Viên gia xem thế nào.

Vừa đẩy cổng bước vào sân, đập vào mắt anh là hình ảnh hết sức an yên và bình đạm, trên chiếc ghế mây thân thuộc chú Viên nhàn nhã rít vài hơi thuốc lá, con rối nhỏ ngoan ngoãn dựa sát bên chân, thoạt nhìn chẳng khác nào bức tranh hai ông cháu thong thả, thảnh thơi trong một chiều xuân nhạt nắng!

Từ sau khi chính thức nhận Viên Vệ Quốc làm con nuôi, chú Viên không cho thuê phòng nữa, những khách cũ cũng đã dọn đi cả rồi vậy nên trong nhà hiện giờ chỉ có ba người bọn họ cùng một con rối sinh sống.

Văn Trạch Tài tiến vào, nghi hoặc hỏi: “Chú Viên, sao có mình chú ngồi đây thế này?”

Vì sợ cái vía của Văn Trạch Tài nên con rối lập tức đứng dậy, bước từng bước quay trở vào nhà chính.

Chú Viên liếc mắt một cái rồi sờ sờ cánh mũi bối rối đề đạt: “Này, Trạch Tài này…hay là chú cháu mình sang bên nhà cháu đi…”

Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi cùng chú Viên quay về nhà mình.

Lúc này, Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng đã ra tiệm quần áo còn Văn Trạch Tài vẫn rảnh rang ở nhà chơi chưa chịu khai trương quán đoán mệnh là bởi vì mấy ngày nay không có ngày nào tốt cả, dù gì cũng là đầu năm đầu tháng anh muốn chờ ngày lành tháng tốt rồi mới khai xuân rước lộc, may mắn cả năm, tài lộc căng tràn!

Hai chú cháu vào phòng khách, Văn Trạch Tài pha trà, rót nước mời chú: “Chú Viên, chú uống trà đi.”

“Ừ, ừ cho chú xin!” Chú Viên cười cười nâng tách trà lên uống một ngụm rồi sau đó bất chợt cảm khái: “Chả biết có phải do thời đại thay đổi đâm ra tính cách con người cũng đổi thay theo không, hình như con gái bây giờ không giống như con gái hồi trước thì phải.”


Ồ, ông chú có tâm sự nha, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười hỏi: “Sao chú lại nói vậy? Bộ có chuyện gì à?”

Có được lời mở đầu, chú Viên lập tức vào đề ngay: “Bà nhà chú ngày xưa ấy hả làm gì cũng giữ kẽ từng ly từng tý một, nhớ cái hồi vẫn còn đang tìm hiểu nhau, đi ngoài đường là tuyệt đối không dám đi gần chứ đừng nói tới chuyện nắm tay nắm chân, thậm chí cưới nhau về cả năm trời mà nhiều khi nói chuyện hãn còn ngượng ngùng, đỏ mặt.”

Văn Trạch Tài gật gù tỏ vẻ đồng tình: “Đích thực phụ nữ thời xưa rất kín đáo và ý nhị.”

“Đúng đúng”, thấy Văn Trạch Tài tán thành, chú Viên càng nói càng hăng: “Còn hiện tại ấy hả…hmmm…lấy con bé Nhiên Nhiên làm ví dụ đi, nó nhỏ hơn Tú Phương có vài tuổi thôi mà cách ăn nói rồi hành xử cứ như người của hai thế hệ vậy!”

“Là sao, đã có chuyện gì vậy chú?” Văn Trạch Tài bắt đầu cảm thấy hơi kỳ kỳ khi tham gia vào chủ đề này nhưng thôi vẫn cố tiếp chuyện ông chú vậy.

Chú Viên cũng bối rối ho khụ một tiếng rồi hạ thấp thanh âm, bí mật dặn dò: “Chú nói cái này cháu không được kể với ai đâu nhá!”

Á à, có biến nha! Văn Trạch Tài nhướng mày, trả lời bằng tông giọng thều thào tương tự: “Cháu không phải hạng nhiều chuyện đâu, chú cứ yên tâm tuyệt đối không có người thứ ba biết!”

Chú Viên nháy mắt ngụ ý “thành giao!” rồi ngồi thẳng lưng bắt đầu kể: “Quan sát mấy hôm nay chú có thể khẳng định Nhiên Nhiên thích Vệ Quốc nhưng cái thằng Vệ Quốc thì cứ hờ hững sao sao ấy, dường như có ý mà lại dường như không. Haizzz, hai đứa nó làm ông già này rối tinh rối mù hết cả lên, không biết đường đâu mà lần. Thế rồi ngày hôm qua, khụ…khụ…con bé Chung Nhiên xách về một vò rượu và rất nhiều đồ nhắm, nói là hôm nay nó phải đi!”

Chia tay tất nhiên là phải làm tiệc, hơn nữa ăn uống tại gia thế nên chú Viên cũng không ngại uống say. Vả lại mấy ngày hôm nay chú đau đầu vô cùng, vừa luyến tiếc con bé Chung Nhiên hoạt bát, đáng yêu nhưng cũng không thể nào hiểu nổi tâm ý thằng con trai nhà mình. Xen vào chuyện hai đứa nó thì không hay mà ở bên quan sát thì rối hết cả não, vậy nên chú cũng vì thế mà uống nhiều hơn hai ly, xem như mượn rượu giải sầu.

Đồng dạng, Chung Nhiên cũng buồn phiền vì sắp phải xa cách người thương, thế nên cô không ngừng cụng ly với Viên Vệ Quốc. Mà Viên Vệ Quốc thì cũng chả khá khẩm hơn là bao, trông thấy Chung Nhiên miệng cười nhưng đáy mắt đong đầy u sầu khiến lòng dạ cậu nặng trĩu như đeo đá tảng. Phần vì thương Chung Nhiên, phần vì tự trách bản thân, thế là chàng ta buồn bực ngửa cổ tu ừng ực hết chén này đến chén khác.

“Sau đó, chính mắt chú nhìn thấy Nhiên Nhiên dìu Vệ Quốc vào phòng”, như để chứng minh cho lời nói của mình chú Viên còn chỉ tay vào mắt mình để nhấn mạnh.

“Thế rồi chú cứ nán lại ngồi đợi vì nghĩ chỉ một lát là Nhiên Nhiên quay ra đặng nói vài lời chia tay với con bé, ai dè đợi mãi đợi mãi cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm chả thấy bóng dáng đứa nào hết. Thấy lạ, chú muốn đi lại xem có chuyện gì thì nào ngờ bị con rối nhỏ ngăn lại.”

Sinh hoạt chung mấy ngày, đương nhiên chú Viên biết con rối chịu sự khống chế của Nhiên Nhiên, cố tình sắp đặt để nó ở đây canh là chú cũng đoán được phần nào vấn đề rồi.

Văn Trạch Tài nghẹn cười, giả vờ mở to mắt bàng hoàng: “Chú, vậy là chú mặc kệ để Vệ Quốc mất đi đời trai như thế sao?”


Chú Viên phẩy tay: “Ôi giời đời trai cái gì nó, có mà nhát cáy thì có ấy. Khó khăn lắm mới có một cô gái bạo dạn như vậy, ngăn cản cũng vô dụng, thôi thì đành mắt nhắm mắt mở coi như không thấy thôi!”

Không biết nên thương hay nên mừng cho Viên Vệ Quốc đây, Văn Trạch Tài cười ngu hai tiếng rồi dựng ngón cái khen ngợi chú Viên thức thời. Chẳng biết ngẫm nghĩ thế nào, Văn Trạch Tài bèn ghé sát tai thì thầm: “Chú Viên, hay là chuyển sang nhà cháu ở vài ngày đi, nhường lại không gian riêng tư cho đôi trẻ!”

Xế chiều, Viên Vệ Quốc tỉnh giấc thì sự cũng đã rồi. Cậu bật dậy như lò xo, sau đó dậm chân bình bịch, lại bị gài hàng nữa rồi, ơi là trờiiii!!!!

Sau đó, cậu mặc quần áo chỉnh tề, phóng ra giếng rửa qua chân tay mặt mũi sau đó phi sang bên này đón người.

Cánh cổng vừa bật mở, Viên Vệ Quốc đã lao xồng xộc vào nhà, vừa dáo dác nhìn quanh vừa hớt hải hỏi: “Cha tôi đâu?”

Văn Trạch Tài khoanh hai tay trước ngực, cặp mắt như cái máy dò ra-da ngang nhiên quét một lượt từ đầu xuống chân Viên Vệ Quốc. Ghê nha, sắc xuân phơi phới, đã thế trên cổ còn có dấu hôn đậm lè thế kia, gạo nấu thành cơm rồi có chạy đằng trời con ạ!

Anh đáp tỉnh bơ: “Chú Viên hôm qua uống nhiều quá cho nên mệt trong người, giờ vẫn còn ngủ chưa tỉnh.”

Phát hiện thấy ánh mắt săm soi trần trụi của Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc mất tự nhiên kéo cao cổ áo, cọc cằn hỏi: “Mệt là mệt làm sao, cha tôi cũng đâu uống nhiều tới nỗi mà say tới giờ này chưa tỉnh chứ. Để tôi vào xem ông thế nào!”

Văn Trạch Tài nhanh tay kéo Viên Vệ Quốc lại: “Xem cái gì mà xem. Gợm đã, mà sao hôm nay cậu lại đột nhiên sang nhà tôi thế này. Mấy ngày liền mất tăm mất tích, đi đâu đấy?”

Nhìn thái độ của Văn Trạch Tài là Viên Vệ Quốc thừa biết mình đã bị cha bán sạch sẽ rồi, cậu lúng túng đánh mắt nhìn lung tung: “Không phải trước đó anh nói sẽ sửa mệnh sao?”

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Ồ, cậu muốn kết hôn à?”


Haha, đừng có mà đánh trống lảng với anh, anh tỉnh lắm. Hiếm khi mới bắt được thóp thằng nhóc này, còn lâu anh mới dễ dàng buông tha sớm như vậy!

Chợt nhớ tới cô nàng Chung Nhiên to gan lớn mật, Viên Vệ Quốc hận tới độ chỉ muốn trói người lại đánh cho một trận tơi bời khói lửa thế nhưng bây giờ cô ấy vẫn mệt nhoài, ngủ li bì trên giường kia kìa. Xuất phát từ cảm giác áy náy, ban nãy lúc thức dậy Viên Vệ Quốc còn chả dám thở mạnh, nhất cử nhất động đều rón ra rón rét không khác gì thằng ăn trộm.

Không thể để mất mặt trước Văn Trạch Tài được, Viên Vệ Quốc buộc phải hất hàm nói cứng: “Ừ đấy, tôi lớn từng này tuổi rồi còn không thể kết hôn chắc, luật pháp nào cấm hả… hả…?”