Khi ánh sáng trở lại nơi chân trời, xe ngựa đã đi tới một thị trấn nhỏ.
Trong xe vang lên giọng nói trầm trầm của Trì Vãn Ngưng: “Đây là đâu rồi?”
“Thu Thủy trấn.” Ninh Dạ trả lời.
“Thu Thủy...” Trì Vãn Ngưng nói khẽ: “Cái tên rất đẹp, ta muốn ra ngoài xem.”
Ninh Dạ bèn đỡ cô ra ngoài xe ngựa.
Nhưng giờ phút này dung nhan Trì Vãn Ngưng đã già đi nhiều.
Làn da của cô khô khốc nứt nẻ, như đất đai gặp hạn lâu ngày, thậm chí đã xuất hiện từng vết rạn nứt, nhìn qua còn tưởng là một bà lão, chỉ có đôi mắt vẫn yêu kiều như trước đây.
Trì Vãn Ngưng đã không thể đi lại được, phải nhờ Ninh Dạ đỡ khỏi xe.
Sau khi ra ngoài xe, cô ngồi lên một tảng đá lớn ven đường, trước mắt là một dòng sông nhỏ với làn nước trôi chậm rãi.
Nước sông như tấm lụa ngọc, sóng nước nhấp nhô, làn nước lăn tăn.
Trì Vãn Ngưng nhìn dòng sống như dải lụa kia, gương mặt mỉm cười: “Thật thú vị, trước đây khi tu hành, thân trong tiên cảnh nhưng chưa bao giờ thấy nó đẹp đẽ gì. Bây giờ ngồi đây nhìn một dòng sông, bờ sông trải dầy dương liễu, lại cảm thấy phong cảnh thật tuyệt vời, tâm thần thoải mái. Ninh Dạ, ngươi nói xem sao lại như vậy?”
Ninh Dạ bèn nói: “Tâm cảnh thay đổi nên ánh mắt nhìn người nhìn vật cũng khác đi.”
“Thật không. Thế ngươi cảm thấy bây giờ tâm cảnh của ta thế nào?”
Ninh Dạ bèn nói: “Bây giờ cô coi nhẹ sinh tử, bỏ qua mọi suy nghĩ, chỉ mong thời khắc cuối cùng có thể gửi tình cảm vào non nước.”
Trì Vãn Ngưng bèn nhếch mép: “Ngươi đúng là chán ngắt, không thể nói mấy câu êm tai hơn à?”
“Cô muốn êm tai thế nào?”
Trì Vãn Ngưng ôm lấy đầu gối: “Ví dụ như tâm cảnh tốt có lẽ không phải vì sắp chết rồi, cũng có thể là vì khi ngươi sắp chết rốt cuộc cũng có một người thật lòng chịu ở lại bên cạnh ngươi, cùng nếm trải khổ đau hay vui vẻ với ngươi, đi nốt quãng đường cuối cùng.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ninh Dạ lại đau xót.
Y vẫn không thể dùng Cấn Tự Bí tìm ra cách giải quyết, đành phải chứng kiến Trì Vãn Ngưng từ từ khô héo, già nua.
Chỉ ba ngày mà Trì Vãn Ngưng đã trông như một bà lão, theo tốc độ này e là cô không thể sống qua một canh giờ nữa.
Đến thời điểm này ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này y không tiếp tục thử nghiệm Cấn Tự Bí mà ngoan ngoãn ở bên Trì Vãn Ngưng trò chuyện những lời cuối cùng.
Có lẽ chính vì vậy, cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng cánh cửa tâm hồn đang khóa chặt.
Y nói: “Chẳng trách, ta cũng thấy phong cảnh nơi đây tươi đẹp đến vậy. Hóa ra là vì có cô ở bên cạnh, tâm cảnh thay đổi, không còn suy nghĩ báo thù, cuối cùng cũng có cơ hội cảm nhận phong cảnh rồi.”
Trì Vãn Ngưng khinh thường nói: “Ngươi lại nói mấy lời dễ nghe để dỗ ta?”
Quả nhiên con gái đúng là khó chiều, ngươi không nói mấy lời êm tai để dỗ dành người ta, người ta không vui, nói rồi thì người ta lại bảo ngươi giả bộ.
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Lần này là thật lòng.”
Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên.
Cô ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, không ngờ trong đôi mắt khô héo đó lại xuất hiện chút ánh sáng.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ninh Dạ: “Vậy ra,Trong lòng ngươi vẫn có ta?”
Ninh Dạ bèn gật đầu: “Có, cũng không lạ.”
“Vậy lúc trước ngươi...”
“Có thật, có giả.”
Trì Vãn Ngưng không hỏi lời nào của y là thật, lời nào là giả, chỉ nhìn Ninh Dạ một lúc lâu, sau đó lặng lẽ mỉm cười: “Thật thú vị. Đây là lời tỏ tình khó nghe nhất mà ta từng nghe, nhưng lại là lời mà ta cảm động nhất. À, nói lại thì, tuy người ta được nhiều chàng trai theo đuổi như vậy nhưng chưa thực sự yêu bao giờ.”
Nói xong, không ngờ cô rất tự nhiên nằm trong lòng Ninh Dạ.
Cô nói: “Ninh Dạ, ta đã sắp chết. Trước khi chết, ta muốn biêt cảm giác yêu và được yêu.”
Ninh Dạ ngây ra một chút, cuối cùng vươn tay ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Nếu nàng không chê, vậy nàng là người yêu của ta.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Bây giờ ta đã trông như bà lão rồi, lẽ nào còn chê chàng đây? Chàng xấu, ta già, cũng hợp làm một đôi.”
Nói xong cười khẽ một tiếng, ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, nói nhỏ: “Hôn ta đi.”
Ninh Dạ bèn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Trì Vãn Ngưng một cái.
Vốn chỉ là chuồn chuồn điểm nước, nào ngờ Trì Vãn Ngưng đột nhiên ôm lấy cổ y, chen chiếc lưỡi thơm tho của mình vào miệng y, quấn lấy Ninh Dạ, khó phân thắng bại.
Thời khắc này Trì Vãn Ngưng bị tử vong bức ép, tất cả tình ý trong lòng bộc phát, như chui vào trong ngọn lửa, không quan tâm tới mọi thứ ôm lấy Ninh Dạ, không chịu buông lỏng, chủ động, to gan, không kiêng dè điều gì.
Cuối cùng Ninh Dạ cũng mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, không buông tay ra.
Cho dù lúc này Trì Vãn Ngưng chỉ như bà lão nhưng trong mắt Ninh Dạ, cô vẫn là mỹ nhân tuyệt thế lúc trước.
Đúng, có lẽ là do tâm cảnh?
Tấm lòng đẹp đẽ thì vẻ đẹp cũng lưu lại vĩnh viễn.
Đột nhiên.
“Á!” Ninh Dạ kêu lên một tiếng, tách khỏi Trì Vãn Ngưng.
Chỉ thấy trên môi đã có vết máu.
Là do Trì Vãn Ngưng cắn y một cái.
Ninh Dạ không hiểu, nhưng Trì Vãn Ngưng lại đang cười.
Vừa khóc vừa cười nhưng nước mắt không chảy ra nổi.
Cô nói: “Ai bảo chàng xấu thế mà dám sàm sỡ ta.”
Nếu là ngày thường, chắc Ninh Dạ sẽ nói rõ ràng là cô chủ động cơ mà. Nhưng thời khắc này y nhìn Trì Vãn Ngưng, mỉm cười đáp: “Đúng, ai bảo nàng là vợ ta, ta không sàm sỡ nàng thì sàm sỡ ai đây?”
Nói xong đã lại ôm lấy Trì Vãn Ngưng, cho cô một nụ hôn dài nồng nhiệt.
Trì Vãn Ngưng ra sức phản kháng, đấm lên người Ninh Dạ, nhưng phản kháng mà không dùng sức, có vẻ giống cổ vũ hơn. Trong lòng cô bỗng thấy hoảng loạn, không ngờ lại cắn một cái. Ninh Dạ mặc cô cắn, không chịu rời miệng, ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng.
Thời khắc này, y thật sự coi Trì Vãn Ngưng như thê tử của mình.
Chỉ có điều, dần dần, động tác của Trì Vãn Ngưng từ từ yếu đi.
Sinh cơ của cô dần dần khô cạn, chỉ có hai mắt vẫn toát lên chút thần thái cuối cùng.
Ninh Dạ ôm lấy cô, cảm thụ sinh cơ từ từ tiêu tán, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đổ lệ.
Dẫu là khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Ninh Dạ chưa từng khóc, chỉ nói với bản thân là phải báo thù.
Nhưng thời khắc này, y thật sự đau lòng đến rơi lệ.
Đây là yêu ư?
Ninh Dạ không biết.
Thời gian y ở cạnh Trì Vãn Ngưng, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, tuy trước đây tiếp xúc nhiều lần nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Thời gian y thật sự mở rộng tấm lòng chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Trong ba ngày này, y chứng kiến dung nhan của cô già đi, thấy cô mất đi vẻ đẹp, thấy sinh cơ của cô tiêu tán, hai trái tim dần dần tiếp cận.
Khi sinh mệnh Trì Vãn Ngưng đi tới thời khắc cuối cùng, rốt cuộc Ninh Dạ cũng hiểu.
Y đã yêu cô.
Không phải trước đây, mà là hiện tại!
Ngay thời điểm, này, rốt cuộc, y đã thật sự yêu cô gái này.
Không phải thời điểm cô xinh đẹp nhất mà là thời khắc dung nhan cô già nua, sinh mệnh héo úa.
Trong lòng Ninh Dạ đau như dao cắt, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt. Khoảng khắc đó nếu trời xanh chịu cho y cơ hội, bảo y từ bỏ mối thù để đổi lấy Trì Vãn Ngưng phục sinh, phải chăng y cũng đồng ý?
Chỉ tiếc, có những thứ đã không thể quay lại.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên trong tâm hải Ninh Dạ như có vụ nổ.
Vô số ánh sáng chiếu rọi khắp tâm hải, trên Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính và Tuyền Cơ xích cùng lóe lên ánh sáng, có vô số hình ảnh lóe lên.
Phù văn chữ Cấn điều động cản khôn, chiếu xuống làm tâm thần Ninh Dạ chấn động.
Đây là. . .
Cấn Tự Bí!
Khoảnh khắc đó y đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên đốt cháy tất cả quẻ Ký Hồn còn lại, quát lớn: “Suy tính, nghịch hướng khốn đạo!”
Cấn Tự Bí lý giải khốn cảnh trong thiên hạ, có thể phá khốn, cũng có thể gây khốn khó, ứng với nó là Tàng Thiên ngục.
Trước đó Ninh Dạ bị phá khốn quấy nhiễu, chỉ nghĩ tới giải quyết vấn đề này, nhưng thời khắc này, rốt cuộc y cũng hiểu được, làm ngược lại, con đường chính xác, đáp án cũng xuất hiện.
Thời khắc này y đốt hết quẻ Ký Hồn, Côn Lôn kính suy tính điên cuồng, cuối cùng Ninh Dạ cũng tìm ra đáp án mà mình đang tìm kiếm.
“Ta hiểu rồi!” Ninh Dạ cười lớn.
Y ôm chặt lấy Trì Vãn Ngưng, hét lớn: “Vãn Ngưng, ta sẽ không để nàng chết. Ít nhất là bây giờ ta không cho phép nàng chết như vậy!”
Nói đoạn, y giơ tay vẽ lên hư không, đồng thời Côn Lôn kính cũng phóng ra ánh sáng cuối cùng, tiêu hao gần hết năng lượng sót lại.
Dưới ảnh hưởng của Côn Lôn kính, một phù văn huyền bí hiện lên.
Cấn Tự Bí!
Phù văn huyền ảo do Ninh Dạ dốc hết lực lượng tâm huyết phát động, cuối cùng cũng ngưng tụ thành công ngay thời khắc này.
“Khốn!” Ninh Dạ đã quát lớn.
Ngón tay hạ xuống chính là vĩnh hằng, Trì Vãn Ngưng được khóa trong trạng thái giữa sinh và tử này.