TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 114: Đạo khả đạo

Ngay hôm sau, Hứa Ngạn Văn đã đến gặp Ninh Dạ.

Vừa mở miệng hắn đã nói: “Vãn Ngưng tỉnh rồi.”

Ninh Dạ chỉ lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Sau đó Hứa Ngạn Văn hỏi: “Ngươi thật sự dùng một con quái vật để cứu cô ấy? Sao ngươi nỡ bỏ?”

Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn Hứa Ngạn Văn: “Chẳng lẽ ngươi không nỡ bỏ?”

Hứa Ngạn Văn không trả lời câu hỏi này.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Quái vật là thứ nắm giữ chân lý của thiên địa, nếu hiểu được nó thì không cần lo về đại đạo. Ta không dám nói chắc chắn mình sẽ cam lòng, nhưng nghe nói lúc đó Vãn Ngưng đã khô héo như bà lão, nếu thấy cô ấy như vậy, có lẽ ta sẽ đưa ra quyết định tàn nhẫn.”

Hắn cũng là người thẳng thắn, nói thẳng Trì Vãn Ngưng xấu đẹp ra sao sẽ ảnh hưởng tới quyết định của bản thân.

Ninh Dạ kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng ngươi thật sự yêu cô ấy.”

Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Con gái đang tuổi xuân sắc, theo đuổi thì theo đuổi thôi, lấy đâu ra tình yêu thật sự. Chúng ta vốn là người tu tiên, theo đuổi thứ tốt đẹp cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đại đạo mới là cơ bản, sao có thể vì nó mà quên mình được?”

Hứa Ngạn Văn là cao thủ giữa rừng hoa, chuyện hắn theo đuổi Trì Vãn Ngưng không thể nói là tình yêu mà nên nói là thói quen.

Đằng nào cũng đang nhàn rỗi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ngươi nói câu này ra chắc chắn sẽ khiến nữ giới trong thiên hạ đau lòng.”

Hứa Ngạn Văn cười lớn: “Đau lòng thì đau lòng thôi, muốn thọ ngang trời đất thì cần thái thượng vong tình, nếu không vong tình làm sao theo đuổi chí cao.”

“Theo đuổi chí cao có liên quan gì tới thái thượng vong tình?”

“Sao lại không chứ?” Hứa Ngạn Văn hỏi ngược lại: “Thiên địa vô tình, theo đuổi đạo của thiên địa tức là đạo vô tình.”

Hóa ra là vậy.

Quả thế!

Đây không phải lần đầu Ninh Dạ nghe luận điệu này.

Hay nên nói đây chính là quan điểm trọng tâm của tiên môn đương thời. Chỉ muốn theo đuổi thiên đạo chí cao, thái thượng vong tình, thế nên tiên nhân vô tình, bỏ mặc chúng sinh.

Là vì trong lòng bọn họ, trời đất vốn đã vô tình.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy, y nói: “Nếu thiên địa vô tình thì lấy gì để sinh sôi vạn vật? Lấy gì nuôi dưỡng chúng sinh? Theo cái nhìn của ta, thiên địa hữu tình nên đất đai màu mỡ, tẩm bổ chúng sinh, đạo pháp hiển hiện, thái nghén tiên nhân. Nếu thiên địa vô tình sẽ là trời đất hoang vu, vạn vật tiêu tán, không có gì sinh trưởng, cũng chẳng còn tiên nhân.”

Hứa Ngạn Văn hiếu kỳ: “Nhưng ngươi thấy đấy, thế gian này có biết bao khó khăn cực khổ, đâu thể nói thiên địa hữu tình được?”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Chuyện này có liên quan gì tới thiên địa?”

Hứa Ngạn Văn đờ ra, Ninh Dạ đã nói: “Mọi khó khăn trong thế gian này đều do người, là người tu tiên tự tạo ra, là tội của tu giả, sao lại đẩy lên đầu thiên địa. Tội vạ này, trời không gánh, đất không vác, chung quy chỉ là vấn đề của bản thân. Tiên nhân lấy ‘thiên địa vô tình’ làm lý do, lại tôn làm ‘thái thượng vong tình’ cuối cùng chỉ là tìm một cái cớ cho hành động của bản thân mà thôi.”

Hứa Ngạn Văn lắc đầu: “Ngươi nói hay lắm, nhưng có vẻ ngụy biện.”

Ninh Dạ bèn nói: “Đây không phải ngụy biện mà là sự thật. ta từng thấy có một giáo phái truyền giáo cho thế nhân, miệng luôn nói người đời sinh ra đã có tội, chỉ có gia nhập giáo phái mới được cứu rỗi, nếu không tin thì chắc chắn sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được. Ngươi có biết vì sao họ lại nói vậy không? Vì nếu nói thẳng kẻ nào không tin lời ta chắc chắn sẽ phải vào địa ngục thì sẽ bị phản cảm. Giáo phái kia không thể chủ đông nói người khác sẽ phải vào địa ngục, bèn cho thêm vài lời, nói người trên đời sinh ra đã là có tội, sẽ phải xuống địa ngục. Như vậy nếu kẻ nào không tin lời xuống địa ngục thì không phải lỗi của bọn họ, còn tin bọn họ thì tránh được khổ đau. Ngươi xem, cũng là nguyền rủa người khác không được chết tử tế nhưng thêm có vài lời gán tội là tự bào chữa được, đổ lỗi cho kẻ khác. Theo ta thấy mấy lời thiên địa vốn vô tình cũng hệt như vậy. Rõ ràng là người vô tình nhưng nhất quyết nói là trời đất vô tình, làm theo ý trời, vì vậy đạo vô tình là chính đạo.”

Hứa Ngạn Văn nghe vậy sửng sốt: “Còn có giáo phái như vậy à, sao ta chưa từng nghe nói?”

“Không qua được thử thách nơi trần thế, đã diệt vong lâu rồi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chỉ lưu lại mấy câu chuyện mà thôi.”

“Nên thế.” Hứa Ngạn Văn cười nói: “Loại giáo phái bức ép người khác nhập giáo như vậy đều là tà giáo. Cũng chính vì vậy đạo của chúng ta vẫn cao hơn, cùng lắm là thêm một Phật môn.”

Trường Thanh giới cũng có phân biệt Đạo - Phật, chẳng qua tuy giáo lý của Phật môn ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’ dạy người làm việc thiện; nhưng bây giờ lại không địch nổi ‘đạo pháp tự nhiên thanh tịnh vô vi’ của Đạo giáo, cũng là vì giới này có thể tu hành, đạo pháp tự nhiên là chính dạo, dễ tu hành thành công hơn. Bây giờ Cửu Đại Tông Môn trong Trường Thanh giới đều thuộc về Đạo giáo, chỉ có điều mỗi môn phái có điểm khác biệt.

Thế nhưng Ninh Dạ lại không ủng hộ lời nói của Hứa Ngạn Văn, y lắc đầu nói: “Đạo của ngươi không phải đạo của ta, mỗi đạo đều bất đồng, đạo là gọi chung, dẫu sao cũng không phải chung đường.”

Hứa Ngạn Văn vui vẻ: “Ngươi là người của Hắc Bạch thần cung mà nói không chung đường với chúng ta, thế là đại nghịch bất dạo đấy.”

“Đạo pháp tự nhiên, mỗi người có lĩnh ngộ khác, Đạo giáo chúng ta đâu có mấy lời như ‘kẻ không theo lời ta sẽ phải vào hỏa ngục’.”

“Nhưng lại có câu ‘kẻ không phải đồng loại với ta chắc chắn có ý khác’.” Hứa Ngạn Văn đẩy y: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

“Dẫu sao thì trong lòng cũng có chí riêng.” Ninh Dạ vẫn kiên trì: “Ta vẫn cho rằng thiên địa hữu tình, chỉ có chúng sinh vô tình.”

“Tùy ngươi, nếu thế ngươi cứ sáng tạo đa tình đạo của ngươi, đi theo con đường chí ái của ngươi, ta không theo.” Hứa Ngạn Văn cười nói.

“Thế thì ngươi đến tìm ta làm gì? Lại muốn tới gặp Vãn Ngưng?” Ninh Dạ không muốn thảo luận đề tài này nữa.

“Thậm chí đã gọi Vãn Ngưng rồi.” Hứa Ngạn Văn ghen tị ra mặt: “Xem ra quan hệ giữa ngươi với cô nàng không tệ.”

“Ta đi xe với nàng suốt cả chặng đường, bảo vệ ngày đêm, tình cảm qua lại sâu đậm hơn cũng không có gì lạ.” Ninh Dạ không phủ nhận, có một số việc phủ nhận còn chẳng bằng thừa nhận, sau đó lại bồi thêm một câu: “Chỉ có điều dung nhan của cô ấy còn khôi phục được chứ cái mặt nát của ta thì biết làm sao được, đành phải dựa dẫm chút công lao đó, chiếm lợi ngoài miệng mà thôi.”

Câu này khiến Hứa Ngạn Văn thỏa mãn: “Ngươi tự biết chừng mực là được rồi. Nhưng ta tới đây không phải bảo ngươi đi theo ta tới gặp Vãn Ngưng. Cô ấy bị thương mới khỏi, thân thể còn cần an dưỡng một thời gian, tạm thời không thể gặp khách được.”

“Thế ngươi đến đây làm gì?” Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Là Hà Nguyên Thánh muốn gặp ngươi.” Hứa Ngạn Văn nói.