Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu không nói chuyện mình có bệnh ngầm cho bất cứ ai.
Cũng may trận chiến ở Xích Độ hà tuy làm hắn bị thương nhưng dẫu sao cũng nhận được đủ dược liệu mình cần.
Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu bèn tới gặp Giang Tiểu Niên.
Giang Tiểu Niên vẫn giữ bộ dáng lười biếng đó, nhận dược liệu rồi nói: “Trưa mai tới lấy thuốc.”
Doãn Thiên Chiếu đang định bỏ đi thì đột nhên nhớ lại những lời Lạc Cầu Chân đã nói, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi không kể chuyện này với ai khác đấy chứ?”
Giang Tiểu Niên lười biếng trả lời: “Ta đâu có lắm mồm lắm miệng như vậy, nhưng mấy hôm trước có người đến hỏi ta có ai tới chỗ ta mua thuốc không.”
Doãn Thiên Chiếu thầm kinh hãi: “Ai?”
Đoạn Trường Nữ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Thế ngươi có nói không?”
“Nói rồi, nhưng ta chỉ nói có người mua chứ không nói là ngươi muốn mua.”
Doãn Thiên Chiếu tức giận tới cắn răng, nhưng đang có việc cần nhờ người, đành phải đáp: “Nếu ngươi gặp lại người kia, ngươi có nhận ra không?”
“Có chứ.”
“Được, đến lúc đó nhớ báo cho ta.”
——————————————————
Thời gian chờ đợi chẳng khác nào dày vò.
Cũng may một ngày này cũng nhanh chóng qua đi.
Khi tới đan phòng lần nữa, Giang Tiểu Niên lấy thuốc ra đưa cho Doãn Thiên Chiếu: “Đây.”
Doãn Thiên Chiếu nhận bình thuốc, chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi có chắc... thuốc này có tác dụng không?”
Giang Tiểu Niên trả lời: “Thuốc này là ta mới nghiên cứu ra, có tác dụng hay không thì... nói thật ra ta cũng không chắc chắn.”
“Cái gì?” Doãn Thiên Chiếu tìm dược liệu mà suýt nữa mất đi tính mạng, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Giang Tiểu Niên hừ lạnh: “Không mấy tu sĩ có bệnh ngầm, cũng chẳng mấy thuốc chữa được. Nếu ngươi có lựa chọn khác tốt hơn chắc đã chẳng tới chỗ ta. Có được hay không, ngươi cứ thử là biết ngay.”
“Không có hậu quả gì không tốt đấy chứ?”
“Loại thuốc hổ lang này, sau khi ăn vào tâm trạng sẽ bị kích thích, nhưng vấn đề không lớn, đằng nào cũng không chết được.”
Doãn Thiên Chiếu nghe vậy thầm nổi nóng: “Cái tên nhà ngươi nói năng khó nghe quá đấy.”
“Lời nói thật có bao giờ dễ nghe đâu, nói dễ nghe mấy cũng chẳng chữa được bệnh.” Giang Tiểu Niên quen chứng kiến cảnh tượng này rồi, vẫn nói với giọng điệu chẳng có chút tinh thần nào.
Doãn Thiên Chiếu cũng chẳng có lựa chọn nào khác, đành còn nước còn tát, dẫu sao cũng phải thử một phen.
Ngay lúc hắn đi khỏi, Giang Tiểu Niên gọi với theo: “Nhớ cho kỹ, sau khi sử dụng trong vòng một canh giờ nhất định phải làm chuyện đó, như vậy mới có thể khơi thông khí huyết, điều trị nội phủ.”
————————————————
Hoàng hôn.
Màn đêm buông xuống.
Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động phủ, nhìn bình thuốc trong tay, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nuốt vào.
Sau khi đan dược vào bụng, Doãn Thiên Chiếu nhanh chóng cảm thấy có một luồng hơi nóng dâng lên trong cơ thể, sau đó là phản ứng mà mình mong chờ đã lâu...
Thành công rồi!
Có tác dụng!
Doãn Thiên Chiếu vừa mừng vừa sợ.
Cuối cùng cũng được rồi, cuối cùng mình cũng được làm nam nhân như trước!
Doãn Thiên Chiếu hưng phấn tới mức muốn ngửa mặt lên trời hét dài.
Không thể chờ nữa, nhất định phải tới tìm Thường Vũ Yên ngay lập tức, hắn còn chưa quên lời nhắc của Giang Tiểu Niên.
Hắn không tới tìm Thường Vũ Yên từ trước là do lời nói của Giang Tiểu Niên làm cho hắn không mấy tin tưởng vào thứ thuốc này, bây giờ đương nhiên phải mau chóng phát tiết.
Doãn Thiên Chiếu lập tức đứng dậy đi tới chỗ ở của Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên không ở Thiên Nguyên phong mà ở Thiên Bình phong, cũng may Doãn Thiên Chiếu là người tu hành, chỉ bay trong chốc lát đã đến Vô Trần hiên.
Doãn Thiên Chiếu hạ xuống trước cửa Vô Trần hiên, hưng phấn đẩy cửa ra: “Vũ Yên!”
Nhưng thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một nô tì.
Doãn Thiên Chiếu sửng sốt: “Vũ Yên đâu?”
Nô tì đương nhiên nhận ra Doãn Thiên Chiếu, khom người nói: “Bái kiến Doãn công tử, tiểu thư đột nhiên có việc phải ra ngoài.”
“Đi đâu rồi?”
“Nô tì không biết, chỉ nhận được một bức thư rồi vội vàng rời khỏi, nói lát nữa sẽ về, công tử có thể chờ một lát.”
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, đành phải đợi trong phòng.
————————————————
Bên Quan Cảnh hồ.
Thường Vũ Yên nhẹ nhàng bước đi, tới một gian đình nhỏ gần đó.
Trong đình là một cô gái dùng lụa đen che mặt, chính là Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, sau lưng cô ta là Cừu Bất Quân.
Ôn Tâm Dư đang cho cá ăn, cô nàng rải thức ăn cho cá xuống mặt nước, khiến cho bầy cá bên dưới tranh giành nhau, nhảy lên khỏi mặt nước, vui vẻ biết bao.
Thường Vũ Yên ngồi xuống: “Đêm hôm khuya khoắt, tỷ tỷ gọi muội tới đây chẳng hay có chuyện gì?”
Ôn Tâm Dư không buồn quay đầu lại nói: “Ta đã biết chuyện ở vùng sông nước Tây hà.”
Thân thể Thường Vũ Yên run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Ai? Ai nói? Là Ninh Dạ hay Vạn Xà?”
Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Lúc này rồi muội còn quan tâm ai để lộ bí mật à? Muội nên quan tâm tới Doãn Thiên Chiếu đi. Có phải đã lâu rồi Doãn Thiên Chiếu không động tới muội không?”
Thường Vũ Yên nghe vậy trong lòng rối loạn: “Làm sao tỷ biết?”
“Còn phải hỏi? Thời gian vừa qua ngày ngày muội dùng nước mắt rửa mặt, hỏi muội thì muội không chịu nói. Nghĩ lại một chút là hiểu có chuyện gì thôi.”
Thường Vũ Yên vừa thẹn vừa giận: “Đây không phải lỗi của muội, trước đó muội thật sự không biết hắn không phải Doãn sư huynh!”
“Đương nhiên đấy không phải lỗi của muội.” Ôn Tâm Dư đã quay mặt lại, dưới lớp khăn là đôi mắt lóng lánh như sao đêm: “Do bản thân Doãn Thiên Chiếu xử lý chuyện này có vấn đề, hắn nhát gan sợ chuyện, không dám xuất hiện công khai, còn lừa gạt cả muội, khiến cho muội thất thân với Lý Vân Kim. Nhưng vấn đề là dù sao muội cũng đã thất thân với Lý Vân Kim, e là trong lòng Doãn Thiên Chiếu không qua được bậc cửa này đúng không?”
Thường Vũ Yên bị Ôn Tâm Dư vạch trần suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại khóc tu tu: “Tỷ tỷ, muội nên làm gì đây?”
Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Ta không thích nhất là muội như bây giờ. Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông thôi à! Thân là nữ giới phải tự lực tự cường chứ? Tên Doãn Thiên Chiếu kia có mắt không tròng, không xứng làm đàn ông, cái loại đàn ông đấy không cần cũng được!”
Thường Vũ Yên buột miệng kêu lên: “Không, huynh ấy không thế đâu. Trong lòng huynh ấy có khúc mắc, chẳng mấy chốc là vượt qua được thôi.”
“Muội chỉ tự an ủi mình thôi, Thường Vũ Yên à. Đừng trách ta không nhắc muội, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì đâu, hắn để ý tới muội chẳng qua là vì gia thế của muội thôi. Muội là cháu gái của Tây Phong Tử, là người thân duy nhất của ngài ấy. Nếu không có quan hệ như vậy, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của người này, muội cảm thấy hắn có thích muội không?”
“Không, không phải như vậy! Không phải như vậy!” Thường Vũ Yên hét lớn.
Ôn Tâm Dư thở dài một tiếng: “Chuyện khó nhất là cắt đứt chuyện tình trong nhân gian. Tuy ta chấp chưởng hình luật trong Chấp Tử thành, quản lý chuyện sát phạt trong nhân gian, nhưng cũng chẳng làm được gì trong chuyện này. Cũng giống câu thà dỡ một miếu còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân. Chuyện tình nam nữ là khó quản lý nhất, vì vợ chồng với nhau đầu giường cãi nhau cuối giường giảng hòa, muội không thể biết lúc nào tên oan gia kia lại hòa hợp, nếu người khác nói vài lời về chuyện này, sau này chính chủ biết được lại đâm ra oán hận. Nhưng muội là bạn tốt của ta, ta quan tâm tới muội, không nhịn được muốn nói thêm vài lời. Muội không nghe thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Thường Vũ Yên hai mắt đẫm lệ, chỉ có thân hình run rẩy.
Ôn Tâm Dư đỡ cô dậy: “Ta biết trong lòng muội đang đau khổ, dẫu sao chuyện hôm nay cũng do ta đường đột, không nên nhắc đến. Chuyện của muội, dù sao cũng phải do muội tự giải quyết, ta không nên dính vào. Nếu thế, hôm nay ta sẽ dừng lời ở đây, muội cứ coi như chưa nghe thấy mấy câu ta vừa nói.”
Thường Vũ Yên kinh ngạc nhìn Ôn Tâm Dư.
Theo những gì cô biết về Ôn Tâm Dư, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng Ôn Tâm Dư như đã quyết ý, phất tay nói: “Muội đi đi, từ nay về sau ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này, sau này muội có hỏi tới, ta cũng tuyệt đối không thừa nhận.”
Thường Vũ Yên còn định nói gì đó, Cừu Bất Quân đã đỡ cô đi.
Thấy Thường Vũ Yên đi khỏi, Ôn Tâm Dư đột nhiên mỉm cười, gương mặt biến hóa, đã trở thành hình dạng của Công Tôn Điệp. Sau đó cô nàng cười nghiêng cười ngả, đâu còn phong thái của Ôn Tâm Dư.
Công Tôn Điệp ôm bụng cười ha hả: “Thú vị, thú vị, ta nhịn chết mất thôi. Này, ngươi không sợ tương lai Thường Vũ Yên tới hỏi Ôn Tâm Dư đối chứng à?”
Cừu Bất Quân mỉm cười: “Tính khí của Đoạn Trường Nữ xưa nay vốn rất cứng rắn. Nếu cô ta đã nói coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tức là chưa từng xảy ra. Hơn nữa chẳng mấy chốc Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ náo nhiệt, e là Thường Vũ Yên chẳng có tâm tư đâu mà lo chuyện này...”
Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng dù sao cũng là sơ hở.”
Sắc mặt Cừu Bất Quân trầm xuống: “Không sai, vì vậy đợi giải quyết gần xong mọi chuyện, cứ để cô ta chết theo là được. Dù sao cô ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu gây họa cho Thiên Cơ môn ta.”