Trong tâm hải của Doãn Thiên Chiếu, có ba ý thức đang cùng đối kháng.
Dẫu là một chọi hai, thực ra Doãn Thiên Chiếu vẫn chiếm thượng phong.
Tranh đấu nguyên thần vốn rất nguy hiểm, mà bản thể đương nhiên nắm giữ địa lợn, ngược lại ba người Ninh Dạ ký gửi tâm thần vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, vốn nằm trong thế bất lợi.
Tâm thần của Công Tôn Điệp vừa gia nhập, chỉ cảm thấy như đi vào một không gian hắc ám, đâu đâu cũng có tiếng gào thét của Doãn Thiên Chiếu, mây mù biến hóa, hình thành vô số gương mặt ác quỷ dữ tợn, liên miên không dứt.
Còn bên trong thức hải lại là một hào quang đẹp đẽ, bên trong sinh ra ảo ảnh, chính là ảo giác giả dối mà Ninh Dạ dùng Khi Thiên thuật thêu dệt cho Doãn Thiên Chiếu nhưng bị y chống cự, không thể mở rộng, chỉ khổ sở chống đỡ.
Công Tôn Điệp muốn đi qua nhưng lại không biết nên hành động như thế nào. Đang lúc cô mê man, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt thay đổi, không ngờ lại xuất hiện trong ảo giác. Cảnh tượng thay đổi, mình đứng sừng sững trên trời cao, bên dưới là đỉnh Thiên Nguyên phong của Hắc Bạch thần cung, Nhạc Tâm Thiện đang lớn tiếc hét: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi có biết tội của mình không?”
Doãn Thiên Chiếu bị trói trên cột sắt, bị cột sắt nóng đốt lên người, gào thét điên cuồng: “Không! Không!”
Chẳng trách Doãn Thiên Chiếu lại kháng cự lại, hắn vô thức không muốn tiếp nhận cơn ác mộng này.
Công Tôn Điệp lại như đôi mắt trên bầu trời quan sát cảnh tượng này, hai bên là ý chí của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.
“Sao cô cũng chui vào? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không thể cấy ghép ảo ảnh, chúng ta cũng không thể ra ngoài.” Trì Vãn Ngưng quát.
Công Tôn Điệp trả lời: “Vào thì cũng vào rồi, giờ nói mấy câu này thì có tác dụng gì. Này, ngươi lắm mưu ma chước quỷ, gặp tình huống này sao còn không nghĩ cách?” Nửa câu sau là nói với Ninh Dạ.
Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Tình hình không ổn, Doãn Thiên Chiếu vẫn chống cự theo bản năng. Đã không thể thực hiện hế hoạch này, nhất định phải đổi sang cách khác.”
“Đổi thế nào?”
“Không thể thay đổi hoàn toàn trí nhớ của hắn, tốt nhất là khéo léo dẫn dắt.” Nói xong Ninh Dạ đã vung thay giải trừ ảo ảnh.
Ảo ảnh biến mất, theo lý mà nói ý thức của Doãn Thiên Chiếu sẽ xâm lấn toàn diện, nhưng tình hình đó lại không hề phát sinh.
Ý thức của ba người chìm xuống, phát hiện mình đã đứng trong một khu rừng.
“Đây là đâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.
Ninh Dạ nhìn về phương xa, chỉ ngọn núi bằng phẳng ở đằng đó: “Kia là đỉnh núi phẳng của Thiên Cơ sơn, nơi này là dưới chân núi, ta biết chúng ta đang ở đâu rồi.”
Sau khi hắn lên tiếng, chỉ thấy một nam một nữ xuất hiện cách đó không xa.
Nam chính là Doãn Thiên Chiếu, nữ lại là Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên tựa vào lòng Doãn Thiên Chiếu: “Thiên Chiếu, ngày mai muội phải theo phụ thân về Hắc Bạch thần cung. Sau ngày hôm nay chúng ta không thể gặp nhau nữa...”
Nói đoạn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ.
Ba người hiểu ra, đây là thời khắc mấu chốt Doãn Thiên Chiếu phản bội vì Thường Vũ Yên.
Doãn Thiên Chiếu đau đớn ôm lấy Thường Vũ Yên: “Vỹu Yên, muội không thể ở lại à? Ở lại đi, huynh thuyết phục sư phụ, cho muội gia nhập Thiên Cơ môn.”
Sắc mặt Thường Vũ Yên càng đau khổ: “Chàng còn chưa hiểu ư? Muội không thể gia nhập Thiên Cơ môn. Cha muội là đệ tử của chưởng điện sứ Bạch điện Tây Phong Tử, là cháu ruột của người. Tân Nhiễm Tử không thể nhận muội làm đệ tử. Hơn nữa Thiên Cơ môn làm sao sánh được với Hắc Bạch thần cung. Chẳng thà huynh theo muội tới Hắc Bạch thần cung, chúng ta cùng tiêu dao.”
“Huynh không thể phản bội sư môn được!”
“Không thể ư?” Giọng nói của Thường Vũ Yên the thé: “Rốt cuộc sư phụ của huynh đối xử với huynh có gì tốt? Trong mắt lão ta chỉ có Bạch Vũ, Tân Tiểu Diệp, Triệu Long Quang, Thanh Lâm, đã bao giờ có huynh? Có gì tốt lão ta cũng cho bọn họ trước, đã có lúc nào tới phiên huynh chưa? Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Thiên Cơ điện, bọn chúng cũng lừa huynh! Nếu không phải huynh vô tình nghe đại sư huynh nhắc tới việc này với sư phụ, đến bây giờ huynh còn chưa hay biết gì.”
Doãn Thiên Chiếu cụt hứng ngồi xuống: “Thiên Cơ điện rất quan trọng, bọn họ không nói cũng không có gì lạ.”
“Huynh chỉ biết nói cho bọn họ nhưng huynh đã từng nghĩ tới muội chưa?” Thường Vũ Yên cao giọng hét lên: “Muội nói thật cho huynh biết, muội đã nói chuyện Thiên Cơ điện cho cha.”
“Muội nói cái gì?” Doãn Thiên Chiếu kinh hãi: “Muội đã hứa sẽ không nói cơ mà!”
“Huynh còn giả vờ ngớ ngẩn à?” Thường Vũ Yên hét lớn: “Thiên Cơ môn định muốn nhờ Thiên Cơ điện phục hưng, thế nhưng cục diện chín môn phái bình ổn đã lâu, ai cho phép bọn họ phá hủy? Thiên Cơ môn tự tìm đường chết, chuyện diệt môn đã trong sớm tối. Bây giờ muội nói với huynh là đang cho huynh cơ hội cuối cùng!”
Doãn Thiên Chiếu ngơ ngác nhìn cô ta.
Thường Vũ Yên nói: “Nói thật cho huynh biết, Thiên Cơ môn chắc chắn sẽ toi đời. Sáng ngày mai chính là thời điểm Thiên Cơ môn diệt vong. Muội đã xin cho huynh một cơ hội, sáng sớm mai huynh đóng đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn lại, đây là cơ hội lập công mà muội tranh thủ cho huynh. Sau khi làm xong việc này, huynh là người lập đại công. Đương nhiên huynh cũng có thể không làm. Nhưng huynh cũng biết đấy, cho dù có đại trận hộ sơn, Thiên Cơ môn cũng chẳng thể ngăn cản thế công của tam đại tiên môn Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn. Huynh có làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, chỉ thể hiện thái độ của huynh mà thôi.”
Doãn Thiên Chiếu đờ đẫn, không nói gì.
Thường Vũ Yên lại nói: “Nếu huynh làm sẽ là lập công. Từ nay về sau hai ta quyến luyến bên nhau. Nếu huynh không làm hoặc lập tức trở về thông báo cho Tân Nhiễm Tử, Thiên Cơ môn vẫn bị hủy diệt, còn huynh cũng khó mà giữ mạng. Thiên Chiếu, hãy vì muội...”
————————————
Hóa ra là vậy à?
Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện Doãn Thiên Chiếu phản bội.
Nói đi nói lại, hóa ra nữ nhân kia mới là kẻ cầm đầu!
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta biết nên làm thế nào rồi. Đến đây, hành động cùng ta!”
Ninh Dạ đột nhiên há miệng, không ngờ lại nuốt cả Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp vào.
Ba người bọn họ đều dùng nguyên thần nhập thể, nguyên thần biến hóa ngàn vạn, trong thức hải có hóa thành thế nào cũng được. Thời khắc này nguyên thần ba người hợp nhất, được Ninh Dạ dẫn đầu, giơ ngón tay đâm một chỉ về phía Doãn Thiên Chiếu đang do dự bàng hoàng, vì vậy Doãn Thiên Chiếu đột nhiên chìm vào nỗi đau đớn cực lớn, toàn thân co giật.
Thường Vũ Yên kinh hãi: “Thiên Chiếu, huynh sao vậy?’
Ninh Dạ đã mô phỏng giọng nói của Nhạc Tâm Thiện: “Hắn đã trúng Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông của ta, đã bị ta khống chế. Từ khi biết chuyện này, hắn đã không thể tự quyết định, có vậy mới tránh được sai sót. Việc này rất quan trọng, không thể để mặc hắn nhìn trước ngó sau được, cần dùng thủ đoạn mạnh mẽ. Yên tâm đi, đây là cơ hội cho hắn lập công.”
Nói xong lại vung tay, hình ảnh biến mất.
Ba người lại tách ra.
“Ngươi làm vậy là...” Công Tôn Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ đáp: “Thay đổi một phần ký ức, khiến hắn cho rằng mình bị Nhạc Tâm Thiện cưỡng ép, từ đó thù hận Nhạc Tâm Thiện.”
“Vì sao lần này hắn không chống cự?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
“Vì chính hắn cũng hy vọng như vây.” Ninh Dạ trả lời.
Những thứ Ninh Dạ hóa trước đây khiến Doãn Thiên Chiếu khó lòng tiếp nhận. Chính vì vậy tuy trong lòng hắn mâu thuẫn nhưng vẫn chống cự lại theo bản năng. Thậm chí loại bản năng này vượt qua lý trí, cho dù ba người hợp sức, vận dụng tam đại thần thuật vẫn vô dụng.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ hành động rất khéo léo, huyễn hóa ra ảo ảnh phù hợp với tâm cảnh của Doãn Thiên Chiếu nhất. Đối với hắn, hiển nhiên việc bị Nhạc Tâm Thiện ép buộc bán đứng môn phái dễ chịu hơn mình chủ động phản bối. Hắn cũng tiếp nhận lời nói dối này một cách rất tự nhiên.
Một lời nói dối hoàn mỹ là phải đánh thẳng vào đáy lòng đối phương, đối phương tự muốn tin tuỏng. Ninh Dạ biết điều này, y chỉ không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Doãn Thiên Chiếu, nhưng cuối cùng y cũng chứng kiến.
Nhưng cho dù thế, y cũng khó mà làm được điều này, vì vậy Ninh Dạ phải mượn sức hai người Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp.
Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi, chuyển tới ngày Thiên Cơ môn bị hủy diệt.
Ninh Dạ lại thấy cảnh tượng làm cho bản thân đau xót, bầu trời biến đổi, mặt đất hai màu đen trắng, ngọn lửa bùng cháy, người trong Thiên Cơ môn kêu la thảm thiết, chết trong ngọn lửa.
Doãn Thiên Chiếu đứng bên cạnh, sắc mặt âm độc.
Khi hắn hạ quyết tâm phản bội, đã diệt trừ tất cả lương tâm.
Thế nhưng Ninh Dạ biết trong lòng hắn vẫn còn một chút xíu hổ thẹn. Hắn lại xuất thủ, lần này Doãn Thiên Chiếu vẫn luôn lạnh lùng chứng kiến đột nhiên quỳ xuống khóc rống lên: “Sư phụ, xin lỗi!”
“Tốt lắm, như vậy là được rồi, chúng ta tiếp tục!” Ninh Dạ hưng phấn nói.
Nói đoạn y vung tay tay, một ảo ảnh mới lại xuất hiện.
Đây là vùng sông nước Tây hà, trong căn nhà đá nhỏ, Lý Vân Kim và Thường Vũ Yên đang ôm ấp.
Đây vốn là sự thật, chỉ có điều Doãn Thiên Chiếu chưa từng thấy.
Bây giờ, Ninh Dạ cho hắn tự cảm thụ...