Trên Quan Cảnh hồ.
Ninh Dạ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mũi thuyền là Triệu Nhị Bảo.
Tu vi của hắn đã bị phế, bây giờ hắn chỉ là một phàm nhân, không còn uy hiếp gì đối với Ninh Dạ. Thế nhưng đôi mắt hắn nhìn Ninh Dạ lại không chút khuất phục.
Ninh Dạ nhìn lên mặt hồ, thưởng thức phong cảnh , cứ thế lặng lẽ ngồi một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Có biết vì sao ta lại dẫn ngươi đến đây không?”
Triệu Nhị Bảo cười lạnh nói: “Cứng không được thì chơi mềm à? Chắc lại bảo ta chỉ cần ta ngoan ngoãn khai ra là có thể khôi phục tu vi, thậm chí được đưa vào thần cung, từ nay về sau sẽ trở thành một thành viên của thần cung, yên ổn tu hành, sống cuộc đời trường sinh? Ta còn lạ gì mấy lời ấy, vô dụng cả thôi. Từ khi bước lên con đường này, ta đã chẳng định sống sót rồi.”
Ninh Dạ cũng không lấy làm lạ: “Có thể nói vì sao không?”
“Ta là người Mặc châu.” Triệu Nhị Bảo đáp lời rồi không nói gì tiếp.
Ninh Dạ đã hiểu: “Người nhà của ngươi chết cả rồi à? Chết trong tay Hắc Bạch thần cung?”
Triệu Nhị Bảo hừ một tiếng.
Ninh Dạ gật đầu: “Không có gì lạ, đây là cách tốt nhất để thu nhân tử sĩ. Yên Vũ lâu làm vậy, Hắc Bạch thần cung cũng chẳng khác gì. Tính ra các đại tiên môn gây ra không ít nghiệp chướng trong địa bàn của mình. Tìm một người căm thù tiên môn, cho hắn cơ hội báo thù, chuyện này dễ như trở bàn tay.”
Triệu Nhị Bảo hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Ninh Dạ nói: “Nếu ngươi đã hiểu, chắc cũng biết có thuyết phục ta theo cách đó cũng vô dụng thôi.”
Ninh Dạ gật đầu: “Nhưng ta cũng biết, thật ra ý chí báo thù có thể bị mài mòn. Thực chất phần lớn mọi người sẽ từ từ lãng quên thù hận trong thời gian chờ đợi báo thù dài đằng đẵng.”
Triệu Nhị Bảo hừ một tiếng: “Nhưng ta thì không.”
Hắn đang định thuật lại tội ác của Hắc Bạch thần cung thì Ninh Dạ ngăn hắn lại: “Ta không hứng thú gì với quá khứ của ngươi, bất cứ thứ gì chèo chống thù hận của ngươi, cũng chẳng liên quan gì tới ta.”
Hả?
Triệu Nhị Bảo kinh ngạc: “Nếu ngươi không muốn biết quá khứ của ta thì làm sao thuyết phục ta?”
“Ai bảo ta muốn thuyết phục ngươi?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Triệu Nhị Bảo không hiểu.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Thực ra chưa chắc ngươi đã biết nhiều chuyện về Yên Vũ lâu như ta.”
Nói xong y nhìn Triệu Nhị Bảo, thấy y có vẻ coi thường bèn cười nói: “Không tin hả? Đại đa số người trong Yên Vũ Lâu các ngươi chỉ liên lạc theo một đường dây. Thực lực của ngươi bình thường, địa vị cũng bình thường. Cho dù có muốn khai tối đa cũng chỉ khai được một người. Nếu ta đoán không sai, chắc người liên hệ với ngươi là thím Hoa ở phố bên đúng không?”
Y vừa nói xong câu này, Triệu Nhị Bảo đã biến sắc.
Y biết thật?
Sao y lại biết?
Sao lại như vậy?!
Y đang thăm dò mình? Không, nếu là thăm dò thì làm sao nói chính xác tên thím Hoa được?
Triệu Nhị Bảo đã run lẩy bẩy.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Thế nên ta mới nói ngươi còn không biết nhiều bằng ta. Thực ra ngoại trừ thím Hoa kia, Phan Lão Thực ở phố Trường Liễu, lão Hắc ở ngõ sau, còn có...”
Ninh Dạ nói liền bảy tám cái tên, Triệu Nhị Bảo không biết phần lớn trong số đó.
Chẳng lẽ bọn họ đều là người của Yên Vũ lâu?
Y biết hết?
Nhưng nếu y đã biết, sao còn phải thẩm vấn mình?
Không đúng!
Trong lòng Triệu Nhị Bảo đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ.
Y kinh hãi nhìn Ninh Dạ: “Không...”
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, ta biết hết. Nhưng ta vẫn không có cơ hội nói cho Hắc Bạch thần cung vì sao mình biết, vì ta không thể thuật lại lai lịch của những tin tức đó. Thế nhưng bây giờ có ngươi, mọi việc cũng dễ dàng hơn. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Ta chẳng cần moi tin ở chỗ ngươi, ngươi chỉ là cái cớ rất tốt để ta đưa tin. Có ngươi, ta có thể giải thích được... Thậm chí ngay cả Yên Vũ lâu cũng cho rằng ngươi nói với ta.”
Nói xong y niết cánh tay, một bàn tay vô hình đã bóp lấy yết hầu của Triệu Nhị Bảo.
Triệu Nhị Bảo ra sức giãy dụa: “Yên Vũ lâu... sẽ không... tin...”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ai quan tâm bọn chúng có tin hay không? Ta chỉ cần bàn giao cho Hắc Bạch thần cung, không phải bàn giao cho Yên Vũ lâu. Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta phải dẫn ngươi tới đây rồi chứ? Ngươi bán đứng Yên Vũ lâu, tự biết mình có tội nên nhảy sông tự sát.”
Nói đoạn, Ninh Dạ vung tay, Nhị Bảo đã bay lên không, rơi xuống dưới nước.
Hắn liều mạng giãy dụa dưới nước nhưng bàn tay vô hình của Ninh Dạ ấn chặt hắn xuống, không cho hắn nổi lên mặt nước.
Xa xa, tu sĩ Huyền Sách phủ thấy vậy định chạy tới nhưng Ninh Dạ phất tay, không cho họ hành động.
Mặt nước xao động, bọt khí bốc lên ùng ục.
Triệu Nhị Bảo giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng không động đậy gì tiếp.
Sau khi xác nhận Triệu Nhị Bảo đã chết, Ninh Dạ đứng thẳng dậy, đạp lên sóng bước đi.
Tu sĩ phụ trách tra tấn kích động nói: “Ninh tuần tra viên, ngươi giết hắn rồi à?”
Ninh Dạ nhìn hắn với vẻ kỳ quái: “Có thứ mình cần rồi, còn giữ lại làm gì?”
Có rồi?
Chỉ ngồi trên thuyền nói chuyện phiếm một lát như vậy đã hỏi được rồi?
Tu sĩ phụ trách tra tấn chỉ cảm thấy mọi hiểu biết của mình đều bị lật đổ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ nổi rốt cuộc tình hình ra sao.
Ninh Dạ đã đi về phía trước; “Triệu tập tất cả mọi người, lập tức bắt người.”
——————————————
Ngày hôm đó, Yên Vũ lâu bị chèn ép với mức độ trước nay chưa từng có.
Chỉ trong một ngày, cứ điểm ở khắp nơi bị nhổ, hơn mười gián điệp Yên Vũ lâu bị bắt.
Do đại đa số trong nội bộ Yên Vũ lâu liên hệ theo một đường dây, không tiếp xúc với nhau cho nên tin tức không được thông suốt, vì vậy tuy Ninh Dạ trắng trợn lùng bắt nhưng đám người Yên Vũ lâu không thể xác nhận tình hình, cũng không có cơ hội bỏ trốn.
Dưới đòn đả kích bất thình lình của Hắc Bạch thần cung, rất nhiều người thậm chí không thể tiêu hủy tài liệu, khiến cho rất nhiều tin tức bị tiết lộ, dùng chúng làm mở đầu, lại có vài cứ điểm bị phát hiện, cuối cùng coi như Yên Vũ lâu phản ứng kịp thời, rút một phần nhân thủ đi.
Nhưng cho dù thế tổn thất vẫn rất nặng nề.
Chi trong một buổi, bố trí của Yên Vũ lâu trong Chấp Tử thành bị hủy diệt phân nửa, uy danh của Ninh Dạ truyền khắp Cửu Cung sơn, Chấp Tử thành.
Từ khi Cửu Đại Tiên Môn minh tranh ám đấu đến giờ, đây là thắng lợi lớn nhất của Hắc Bạch thần cung trước Yên Vũ lâu trong phương diện chiến tranh gián điệp.
Vì vậy dân chúng hoan hô.
Sau khi biết tin, Lâm Sinh Kiều kinh ngạc tới mức thân thể khó chịu.
Sao lại như vậy?
Chỉ một tên Triệu Nhị Bảo bị tóm thôi, sao lại liên lụy tới nhiều người như vậy?
Cô ta không thể nghĩ ra, nhưng cuối cùng cũng hiểu ai là người gây ra tất cả những chuyện này.
Tần Thì Nguyệt!
Ninh Dạ!
Người trước là ngòi dẫn, kẻ sau là hung thủ.
“Ninh Dạ...” Lâm Sinh Kiều đờ người trong sảnh, ngâm khẽ cái tên này.
Thật không ngờ gã đàn ông mà Trì Vãn Ngưng để ý lại gây ra đả kích kinh khủng như vậy đối với Yên Vũ lâu.
Tất cả mọi chuyện có phải trùng hợp không?