TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 152: Ngọc Hoàng Cốt

Một ngày sau.

Phủ đặc sứ.

Tần Thì Nguyệt vẫn đứng sừng sững như cây cung, dường như không bao giờ ngồi xuống.

Chỉ có điều cô ta không đứng trên bậc thang nói chuyện với Ninh Dạ nữa mà để Ninh Dạ đứng bên cạnh mình.

Liếc nhìn tu sĩ phía sau Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt nói: “Gần đây Ninh tuần tra viên thật uy phong, nhờ ngươi mà sóng gió nổi lên khắp nơi trong Chấp Tử thành.”

Ninh Dạ cười nói: “Tần đặc sứ nói đùa rồi, ta có gọi sóng gọi gió gì đâu, ta bình định sóng gió đấy chứ. Nhưng cũng vì vậy, khó tránh khỏi bị đám tiểu nhân ngấp nghé, không thể không cẩn thận một chút.”

“Nói cũng đúng, Yên Vũ lâu bị ngươi công kích như vậy, đã đại thương nguyên khí, sau này có muốn gây sóng gió cũng khó. Chiến dịch lần này của ngươi có thể đổi được mười năm bình an cho Chấp Tử thành.”

Cô nàng vừa nói vừa đi về phái trước vài bước, Ninh Dạ đi sóng vai với cô, hai người nhàn nhã bước đi trong vườn.

Ninh Dạ nói: “Không dám nói mười năm bình an, chỉ mong Yên Vũ lâu bớt làm mấy chuyện chọc ghẹo Hắc Bạch thần cung ta là tốt lắm rồi. Thật ra chí hướng của tu sĩ chúng ta là đại đạo, dẫu sao những chuyện thế tục quấn lấy thân cũng là không tốt. Đối với ta thì tốt nhất là mau mau chóng chóng giải quyết chuyện ở đây, yên tâm về núi tu hành.”

“Ừm, có lẽ chính nguyên nhân này dẫn tới Trường Thanh giới tuy có vô số thượng tiên nhưng lại luôn dao động. Là vì ai ai cũng chỉ chú ý tới mình mà bỏ qua mọi thứ khác.”

“Tần đặc sứ đúng là lòng mang cả thiên hạ!”

“Trong chức trách cả thôi, không thể không suy nghĩ.”

“Cô nói vậy lại khiến ta cảm thấy mình phải mau mau từ chức tuần tra viên này mới đúng, dù sao tuần tra viên là quyền lợi cũng là nghĩa vụ, nếu không thể hoàn thành nghĩa vụ thì chẳng bằng từ chức, tránh chuyện ngồi không ăn bám.”

“Nếu ngươi đã không muốn làm, vậy vì sao lại làm?”

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Chẳng có cách nào, tiểu nhân đứng bên trên, thực lực lại không đủ, chỉ có cách dùng quyền lực bù đắp.”

Tần Thì Nguyệt khẽ mỉm cười: “Thực lực không đủ thì dùng quyền lực bù đắp... Nếu để Diệt Tuyệt Vương nghe câu này, chắc chắn ngài ấy sẽ nói nếu thực lực không đủ thì càng cần tập trung tu hành, quyền lực bù đắp, loại người dùng thủ đoạn sao làm được đại sự?”

Ninh Dạ nhún vai: “Sư phụ ta cũng nói như vậy.”

“Nhưng ta lại thích câu trả lời của ngươi.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng lại có quá ít người thích động não. Hiếm khi có người đồng đạo, nhưng chí hướng lại không ở đây... Nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện, ta sẽ rất tiếc nuối.”

Ninh Dạ cười đáp: “Con đường tu hành luôn có nhiều gian nan hiểm trở. Chưa chắc khi điều tra vụ án mới phải dùng não, có lúc trên đường tu hành càng phải tính toán. Thậm chí bản thân chuyện tra án định tội này cũng có thể coi là tu hành.”

“Ồ? Vậy gần đây Ninh tuần tra viên tu hành ra sao rồi?”

Ninh Dạ ung dung trả lời: “Bắt được nhiều người như vậy, dù sao cũng nên có chút lợi lộc.”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Không sai! Dù sao cũng phải có chút lợi lộc!”

Ninh Dạ bắt được nhiều gián điệp của Yên Vũ lâu như vậy, sao lại không có lợi ích?

Chỉ riêng pháp khí, pháp bảo, phù lục, các loại tài nguyên tu hành; đã lục soát được khá nhiều.

Phần lớn trong số đó được nộp lên Hắc Bạch thần cung nhưng cũng có một phần để người của Huyền Sách phủ ăn vụng. Ninh Dạ thân là thủ lĩnh của hành động lần này, đương nhiên thu lợi không nhỏ. Tính toán qua loa cũng phải tới 20 vạn linh thạch, đó là còn chưa tính chia cho thuộc hạ.

Ninh Dạ không hề che giấu, hắn lấy không nhiều, cơ bản là phù hợp với quy tắc làm việc ngầm của tông môn, không lấy nhiều cũng không phải không lấy, cho dù thừa nhận cũng không có phiền toái gì.

Tần Thì Nguyệt nói: “Người của Yên Vũ lâu đưa tin cho ta, chuyện Giang Đại Chuy chắc là do Vạn Hoa cốc gây ra.”

“Vạn Hoa cốc?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Vì sao Yên Vũ lâu lại nghĩ là bọn họ làm? Hay là bọn chúng tùy tiện tìm người gánh tội thay? Hơn nữa chẳng phải Vạn Hoa cốc là đồng minh với Cực Chiến đạo à?”

“Đồng minh cũng có thể tính toán lẫn nhau, huống chi lần này Yên Vũ lâu đã đưa ra một lý do hợp lý.”

“Lý do gì?”

‘‘Ngọc Hoàng Cốt.’‘

Ngọc Hoàng Cốt?

Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ cũng cả kinh.

Ngọc Hoàng Cốt là một khúc xương, nghe nói nó do một vị đại năng lưu lại sau khi qua đời. Vị đại năng này đã đạt tới cảnh giới thứ sáu trước khi Phá Giới bi tan vỡ, là Nhân Hoàng đỉnh cao, sau khi qua đời vị đại năng này để lại một khúc xương trong suốt như ngọc, được tôn là Ngọc Hoàng Cốt.

Nghe nói vật này ẩn chứa một chút tinh ý của đại năng Nhân Hoàng, dùng nó tu hành có thể cảm ngộ đại đạo, bước qua cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tuy hoàng cốt được lưu lại không nhiều nhưng không phải không có nhưng chưa nghe nói có ai sở hữu nó mà đạt tới cảnh giới thứ sáu. Nhưng hoàng cốt thật sự ẩn chứa pháp tắc đại đạo, dùng nó tu luyện thì thực lực sẽ tăng cường.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta còn tưởng thủ phạm đứng sau màn giá họa cho Yên Vũ lâu là để phá hoại chuyện liên minh giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung.”

Tần Thì Nguyệt thản nhiên đáp: “Phá hoại thì đương nhiên rồi, nhưng xích mích trong thiên hạ đều vì chữ lợi. Đối với tu sĩ mà nói, từ xưa tới nay những hành động mang tính chính trị thuần túy đều là vô nghĩa. Tài nguyên tu tiên có thể cường hóa cá nhân, chính là cái lợi lớn nhất, cũng là phương thức phá hoại tốt nhất.”

“Ý cô là...”

“Nội dung hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung có rất nhiều mục, một trong số đó có liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt.”

“Tức là Ngọc Hoàng Cốt đang nằm trong tay Hắc Bạch thần cung hoặc trong tay cô?”

“Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.”

————————————————————

Sau khi Tần Thì Nguyệt giải thích, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu.

Hóa ra khúc Ngọc Hoàng Cốt này vốn là đồ của Vạn Hoa cốc nhưng do pháp tắc đại đạo ẩn chứa trong đó có liên quan tới luyện thể, Vạn Hoa cốc chủ yếu là nữ giới, đa số tu hành theo con đường pháp thuật âm nhu, vì vậy Ngọc Hoàng Cốt không có giá trị lớn với họ, định đem ra trao đổi với Cực Chiến đạo.

Dù sao Cực Chiến đạo là môn phái thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này nhất.

Thế nhưng giao dịch còn chưa bắt đầu thì Yên Vũ lâu đã nhổ tận rễ.

Không biết bọn họ nhận được tin theo đường nào, Yên Vũ lâu phái đại lượng cao thủ nhanh chóng cướp lấy Ngọc Hoàng Cốt, khiến Vạn Hoa cốc vô cùng tức giận nhưng không làm gì được đám người này.

Song công pháp của Yên Vũ lâu chủ yếu là ám sát, cũng không thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này, vì vậy ngược lại thử lấy thứ này ra giao dịch với Cực Chiến đạo.

Vấn đề là con đường tu luyện của Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu hoàn toàn tương phản, tuy bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú với khúc Ngọc Hoàng Cốt đó nhưng gần như không bỏ được thần vật nào ngang giá mà khiến Yên Vũ lâu hứng thú..

Vừa hay lúc này Hắc Bạch thần cung lại quăng tú cầu, muốn đình chiến với Cực Chiến đạo, chuyển sang hợp tác.

Mà Hắc Bạch thần cung có một vật mà Yên Vũ lâu muốn.

Nguyên Cực Thần Quang.

Nguyên Cực Thần Quang là một luồng sáng, là do một vị đại năng của Hắc Bạch thần cung trước đây dốc hết tâm huyết cả đời luyện hóa thành.

Vật này thiên về pháp tắc đại đạo hệ quang, độn quang di hình, biến ảo khó lường, chính là chí bảo tu hành, cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu.

Yên Vũ lâu am hiểu nhất là hành động trong hoàn cảnh bóng tối, đêm mưa, ngược lại không thích ứng với ban ngày.

Nếu có thể chiếm được pháp tắc đại đạo thiên phú trong vật này, bù đắp được sơ hở lớn, có thể sáng tạo ra một siêu cấp sát thủ chân chính.

Vì thế, Yên Vũ lâu rất muốn có được Nguyên Cực Thần Quang.

Khổ nỗi tuy Hắc Bạch thần cung cũng thích Ngọc Hoàng Cốt nhưng lại không mãnh liệt như Cực Chiến đạo, đương nhiên không chịu trao đổi.

Còn Cực Chiến đạo lại có một vật khiến Hắc Bạch thần cung cảm thấy hứng thú.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, cũng là thần khí thích hợp nhất để thi triển Hắc Bạch thần thông.

Vật này vốn là chí bảo của Hắc Bạch thần cung, chỉ có điều bị Cực Chiến đạo đoạt được trong chiến tranh tiên môn, thần cung vẫn luôn muốn lấy lại.

Cứ như vậy, mọi chuyện thuận lý thành chương.

Cực Chiến đạo đưa Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra trao đổi Nguyên Cực Thần Quang với Hắc Bạch thần cung, sau đó lại dùng Nguyên Cực Thần Quang đổi Ngọc Hoàng Cốt.

Lần này Cực Chiến đạo tới đây hợp tác chủ yếu là vì việc đó.

Chính vì nguyên nhân này, Giang Đại Chuy mới xuất hiện trong phòng trà, thật ra hắn muốn liên hệ với người của Yên Vũ lâu, thương lượng vấn đề giao dịch sau đó.

Chuyện không ai ngờ là có người đột nhiên xuất thủ ngay thời điểm này, giết chết Giang Đại Chuy.

Chuyện càng không ngờ là cho dù Ninh Dạ đã nhận ra Yên Vũ lâu bị giá họa nhưng y lại chẳng hề quan tâm tới sự thật, vẫn quyết tâm càn quét Yên Vũ lâu, khiến cho Yên Vũ lâu vô cùng chật vật.

Bọn họ bị ép tới phát cuống, đành phải liên hệ với Tần Thì Nguyệt, nói với cô ta hóa ra sau khi mất trộm Ngọc Hoàng Cốt, Vạn Hoa cốc đã dốc toàn lực tra xét. Bọn họ cũng có người trong Yên Vũ lâu, không ngờ còn tra ra chuyện hợp tác giao dịch lần này.

Nhưng trước đây Yên Vũ lâu không hề nói tới chuyện để lộ tin tức mật, mãi tới khi chuyện tới nước này, Yên Vũ lâu bị ép tới mức phải nói thật để rửa oan cho mình.

“Hóa ra là vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Thật không ngờ chỉ một vụ ám sát nho nhỏ mà dính tới ba món thần vật, tứ đại tông môn. Ninh Dạ ta được tham gia vào, đúng là vinh hạnh!”

Tần Thì Nguyệt nói: “Đã nói hết mọi chuyện với ngươi rồi, vậy ngươi nghĩ sao, việc này có phải do Vạn Hoa cốc gây ra không?”

“Ta?” Ninh Dạ mỉm cười: “Ta không quan tâm.”

“Không quan tâm?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

“Đúng, không quan tâm.” Ninh Dạ nói rất nghiêm túc; “Yên Vũ lâu nói là Vạn Hoa cốc làm, chuyện này chẳng có bằng chứng gì cả. Về lý mà nói đúng là có khả năng này, nhưng đâu phải mọi chuyện trong thiên hạ đều dựa theo đạo lý? Nếu ta muốn, ta có thể tìm ra một trăm lý do nói chuyện này chính là do Yên Vũ lâu gây ra. Ví dụ như Yên Vũ lâu am hiểu chiến đấu trong bóng tối đến mức nào đi nữa thì ở tổng bộ vẫn có một số cao thủ luyện thể chứ? Chẳng lẽ những người này không hứng thú gì với Ngọc Hoàng Cốt? Không khéo bọn họ lại mong Yên Vũ lâu không thể giao dịch thành công, Ngọc Hoàng Cốt không đem đổi được thì chỉ có đường mang về Yên Vũ lâu, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội. Cô xem, cứ như vậy thì Yên Vũ lâu có động cơ ra tay giết người phá hoại chuyện hợp tác rồi.”

Tần Thì Nguyệt ngạc nhiên, hiển hiên cô nàng không ngờ Ninh Dạ lại nói như vậy, nhưng ngẫm lại thì y nói cũng có lý, cô nàng bèn mỉm cười đáp lại: “Ngươi nói đúng lắm, không phải chuyện gì trong thiên hạ cũng dựa vào suy luận được, dẫu sao vẫn phải dựa theo sự thật.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng ta cảm thấy là dựa theo lợi ích.”

Tần Thì Nguyệt nheo mắt lại: “Đây là nguyên nhân vì sao ngươi lạnh lùng hạ thủ với Yên Vũ lâu? Đối với ngươi mà nói,Yên Vũ lâu có phải hung thủ thật sự hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi đã có manh mối, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này. Bắt được người của Yên Vũ lâu tức là đã lập công?”

“Không sai!” Ninh Dạ trả lời: “Vì vậy hung thủ có phải người của Vạn Hoa cốc hay không... ta không quan tâm.”

“Vậy nếu ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời thì sao?” Tần Thì Nguyệt hỏi ngược lại: “Dù sao người chết cũng là hộ vệ của Cực Chiến đạo ta, ta muốn ngươi tìm ra hung thủ cho ta.”

“Vậy phải xem Tần đặc sứ muốn hung thủ hay là người của Vạn Hoa cốc.”

Tần Thì Nguyệt lại im lặng.

Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, đương nhiên cô ta không thể nói ta muốn ngươi đối phó với Vạn Hoa cốc.

Nhưng nếu đúng là Vạn Hoa cốc âm thầm xuất thủ, Tần Thì Nguyệt lại muốn kết quả này.

Không phải vì Giang Đại Chuy mà vì rất có thể Vạn Hoa cốc sẽ dốc toàn bộ lực lượng phá hoại. Một khi bọn họ đoạt được Ngọc Hoàng Cốt, vậy lần này Cực Chiến đạo có trao đổi thành công cũng chỉ làm lợi cho kẻ khác - Nguyên Cực Thần Quang chẳng có mấy tác dụng với bọn họ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Thì Nguyệt nói: “Đúng vậy, hung thủ là ai không quan trọng, nhưng không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới việc hợp tác được.”

Ninh Dạ hiểu ý của cô nàng, nói đầy ẩn ý: “Nhưng Yên Vũ lâu vừa bị trọng thương vì quý ngài, quý ngài cảm thấy họ có chấp nhận giao dịch nữa không?”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Yên Vũ lâu chủ động đưa tin cho ta chứng minh ít nhất chủ nhân ở nơi này vẫn có khuynh hướng nghị hòa. Hơn nữa người của ta chỉ bất cẩn tiết lộ ra Triệu Nhị Bảo thôi, nhưng chỉ mình Triệu Nhị Bảo chưa chắc đã biết nhiều chuyện của Yên Vũ lâu như vậy.”

Nói đoạn, cô nàng cho Ninh Dạ một ánh mắt kỳ quái.

Ninh Dạ hờ hững đáp lời: “Biết đâu Triệu Nhị Bảo có ý đồ khó lường gì đó? Đã thu thập rất nhiều chuyện liên quan tới Yên Vũ lâu từ trước rồi.”

“Biết đâu...” Tần Thì Nguyệt lặp lại: “Quá nhiều biết đâu... người thì đã chết, thành ra chuyện chẳng còn chứng cứ.”

Ninh Dạ cũng đáp lời: “Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống cho tốt.”

“Đúng vậy.” Tần Thì Nguyệt dừng bước: “Vậy ngươi có thể bảo đảm với ta, sẽ không có thêm bất cứ ai phá hoại lần hợp tác này không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì ta không thể đảm bảo được. Nhưng ta có thể hiểu Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, Cực Chiến đạo sẽ không tùy tiện từ bỏ đồng minh của mình vì một đợt hợp tác với Hắc Bạch thần cung. Bảo Tần đặc sứ đi đối phó với Vạn Hoa cốc cũng là làm khó đặc sứ.”

Tần Thì Nguyệt bèn nói: “Đồng minh dẫu sao cũng chỉ là đồng minh, người trong cùng một tông môn còn đấu đá lẫn nhau nữa là đồng minh? Nếu đúng là Vạn Hoa cốc ra tay với đồng minh của mình, vậy thật sự quá đáng, có phản kháng cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều chúng ta không tiện ra tay thôi.”

Ninh Dạ bèn cười đáp: “Hắc Bạch thần cung lại rất thích hợp. Ừm, xem ra ta không thể chỉ lợi dụng Vạn Hoa cốc đả kích Yên Vũ lâu được, còn phải làm ngược lại, bị Yên Vũ lâu lợi dụng một lượt, công kích Vạn Hoa cốc một chặp. Không sao, hai bên đều chui dưới cống ngầm, bắt ai cũng là lập công thôi!”

“Điều kiện là ngươi phải tìm ra được nhiều người như lúc trước.”

“Ta chỉ sợ mấy cô nàng ấy không có chí tiến thủ, không có nhiều người cho ta lập công thôi.” Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười: “Đúng rồi, chắc Tần đặc sứ biết tình hình Vạn Hoa cốc ở đây chứ?”

Tần Thì Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi đừng hòng kiếm được tin tức gì ở chỗ ta.”

“Vậy ta phải đến đâu moi tin?”

“Yên Vũ lâu!”