TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 155: Ba kế sách

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi tới khi Phong Đông Lâm nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nói: “Trước khi trả lời vấn đề của hai vị điện chủ, Ninh Dạ muốn hỏi một câu, bây giờ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở đâu?”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Trong tay Tần Thì Nguyệt.”

Ninh Dạ lại nói: “Vì sao bây giờ còn chưa giao dịch?”

Nhạc Tâm Thiện trả lời: “Đã muốn giao dịch thì đương nhiên không chỉ có chuyện một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn có rất nhiều tài nguyên khác còn cần bổ sung. Bây giờ hai bên đang bàn luận vấn đề này.”

Quả nhiên không như thế giới kiếp trước, mọi người tranh đoạt nhau là đất đai, quyền lợi, nội dung hiệp nghị.

Ở đây mọi người tranh giành nhau tài nguyên!

Đương nhiên bề ngoài Hắc Bạch thần cung vẫn đang thảo luận vấn đề giao dịch những tài nguyên khác với Tần Thì Nguyệt nhưng trên thực tế vấn đề quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc có nên cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hay không?

Ninh Dạ đã hiểu, bèn nói: “Chuyện này có một vấn đề rất lớn.”

“Ngươi nói đi.” Phong Đông Lâm nói.

“Cực Chiến đạo tin tưởng thần cung sẽ không ra tay cướp đoạt ư?”

Nghe y nói như vậy, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều ngớ người.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta đã gặp Tần Thì Nguyệt hai lần, có thể xác định đây là một nữ nhân với đầu óc rất tỉnh táo. Tuy Cực Chiến đạo đầy những kẻ tứ chi phát triển, tôn sùng vũ lực, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải loại không có não. Tần Thì Nguyệt được trọng dụng chứng tỏ trong Cực Chiến đạo vẫn còn những người có năng lực. Liệu bọn họ có yên tâm để một nữ nhân chưa tới Vạn Pháp như Tần Thì Nguyệt mang theo thần binh quan trọng như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán bước vào vùng đất trung tâm của Hắc Bạch thần cung không?”

Phong Đông Lâm im lặng.

Nhạc Tâm Thiện lại bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười là vì Ninh Dạ không lên tiếng nói giúp Phong Đông Lâm vì thân phận Hắc điện của mình.

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là điều chúng ta e ngại.”

Phong Đông Lâm hít một hơi dài: “Vì vậy ngươi cho rằng không thể cướp đoạt được?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là rất khó khăn. Ta nói thế này đi, cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có quá nhiều điểm tai hại, nếu thành công thì chỉ được thêm một số tài nguyên và vài món bảo vật nhưng từ đó sẽ trở mặt với Cực Chiến đạo, còn một khi thất bại, cái giá phải trả sẽ càng lớn. Như vậy chẳng khác nào đánh bạc, dùng một viên linh thạch đánh cược mười viên linh thạch, nếu tỷ lệ thành công là một phần mười thì còn nghe được. Nhưng nếu tỷ lệ thành công tương tự nhưng là một viên linh thạch đánh cược hai viên linh thạch, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ phải chịu thiệt.”

Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách hoàn thành giao dịch lần này, không dưng lại phải giao Nguyên Cực Thần Quang cho người khác?”

Ninh Dạ trả lời: “Hoàn thành giao dịch không có nghĩa là không thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang.”

Hả?

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng ngạc nhiên.

Ninh Dạ nói: “Đừng quên mục đích của Cực Chiến đạo muốn đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang là đổi nói lấy Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ Yên Vũ lâu. Chúng ta không thể ra tay với Cực Chiến Đạo chẳng lẽ không thể ra tay với Yên Vũ lâu?”

Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Nhạc Tâm Thiện nói: “Thú vị lắm, ngươi nói tiếp đi!”

Ninh Dạ trả lời: “Theo thuộc hạ thấy chuyện này có ba lựa chọn thượng sách, trung sách và hạ sách. Hạ sách là cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, trở mặt với Cực Chiến đạo, tuy được lợi nhỏ nhưng lại có mối lo về lâu về dài, còn phải chịu nguy hiểm rất lớn. Trung sách là đầu tiên hoàn thành giao dịch, chú ý quan sát Yên Vũ lâu, đợi sau khi Yên Vũ lâu giao dịch với Cực Chiến đạo lại đột ngột tập kích Yên Vũ lâu, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang từ tay bọn chúng. Cứ như vậy sẽ lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thu hồi được Nguyên Cực Thần Quang, lại không trở mặt với Cực Chiến đạo.”

“Vậy thượng sách thì sao?”

“Thượng sách thì phức tạp hơn một chút.” Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách lấy trộm Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, liệu Yên Vũ lâu có ý tưởng tương tự không? Đám người này giỏi nhất là âm thầm gây chuyện.”

Ánh mắt Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện sáng bừng lên: “Ý ngươi là...”

Ninh Dạ trả lời: “Thượng sách là xúi giục Yên Vũ lâu ra tay trong khi đang giao dịch, cướp lấy Nguyên Cực Thần Quang, sau đó chúng ta chơi chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Cứ như vậy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, Nguyên Cực Thần Quang và Ngọc Hoàng Cốt đều vào tay chúng ta, còn không đắc tội với Cực Chiến đạo, thậm chí có thể khiến Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu đối chọi với nhau.”

“Kế sách này hay lắm!” Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm cùng nói.

“Nhưng thực hiện quá khó.” Ninh Dạ trả lời.

——————————————

Kế hoạch càng tốt đẹp thì càng khó thực hiện.

Xúi giục Yên Vũ lâu cướp của Cực Chiến đạo, đây là nan đề đầu tiên, vì sao Yên Vũ lâu phải nghe lời ngươi?

Nan đề thứ hai là Hắc Bạch thần cung cũng không dám nói chắc chắn sẽ cướp được đồ ở chỗ Cực Chiến đạo, Yên Vũ lâu dựa vào đâu mà đòi cướp?

Cuối cùng, Hắc Bạch thần cung có gì mà đòi cướp đồ từ tay Yên Vũ lâu?

Ba việc này đều rất khó, không cái nào dễ giải quyết.

Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều cảm thấy khó xử.

Thượng sách nghe thì hay nhưng cho dù bọn họ đích thân xuất thủ cũng chưa chắc đã hoàn thành được.

Phong Đông Lâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ninh Dạ: “Vậy ý của ngươi là...”

Ninh Dạ trả lời: “Thuộc hạ cho rằng chuyện này nên chia ra ba mục tiêu. Mục tiêu đầu tiên là đảm bảo hoàn thành giao dịch. Vì một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán mà đắc tội nặng nề với Cực Chiến đạo, ý nghĩa không lớn. Đảm bảo giao dịch được hoàn thành vẫn rất cần thiết.”

Nếu Ninh Dạ nói vậy ngay từ đầu, chắc chắn Phong Đông Lâm sẽ thấy khó chịu.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã gây dựng được ấn tượng trong lòng Phong Đông Lâm, vì vậy cho dù y phản đối, Phong Đông Lâm không thể không suy nghĩ cẩn thận.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Mục tiêu đầu tiên là cơ bản, nhất định phải đảm bảo nó được hoàn thành. Chúng ta theo đuổi chủ yếu là mục tiêu thứ hai. So với ba nan đề của thượng sách, mục tiêu thứ hai chỉ cần giải quyết điểm khó khăn cuối cùng, hơn nữa chỗ khó này là dễ giải quyết nhất trong ba nan đề. Nếu làm được điều này là có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, có thể coi là đại thắng.”

“Không sai!” Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện cùng gật đầu.

Ninh Dạ nói: “Còn mục tiêu thượng sách rất khó khăn, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, có cơ hội thì thực hiện, không có cơ hội thì từ bỏ, không nên cưỡng cầu.”

“Tốt lắm!” Phong Đông Lâm vỗ bàn đứng dậy: “Ninh Dạ, nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có hoàn thành được không?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Để ta làm?”

“Đúng. Từ giờ trở đi, trong Hắc Bạch thần cung, ngươi có thể điều động trực tiếp những người dưới Thập Nhị Thiên Cương mà không thông qua thượng tầng. Nếu cần chúng ta xuất thủ, ngươi cũng có thể đưa tin cầu viện.”” Phong Đông Lâm nói.

Nhạc Tâm Thiện nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng phản đối.

Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.

Đây là quyền lực lớn bằng trời!

Có thể trực tiếp điều động Tứ Cửu Nhân Ma, tức là bây giờ thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Trương Liệt Cuồng cũng phải nghe lệnh của y?

Gương mặt Ninh Dạ chỉ cười gượng: “Ninh Dạ có tài cán gì...”

Phong Đông Lâm ngắt lời hắn: “Chuyện này rất quan trọng, ngoài ngươi ra thì không còn lựa chọn nào thích hợp. Nếu ngươi hoàn thành được trung sách, thu hồi được nguyên cực thần quang mà không đắc tội với Cực Chiến đạo, đây là công lao lớn bằng trời, đến lúc đó thần cung sẽ đặc cách trọng thưởng ngươi.”

Thượng sách chỉ là nói miệng, thật ra Phong Đông Lâm cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Trong lòng Ninh Dạ hơi chấn động nói: “Thuộc hạ không cầu điều gì khác, nếu có thể thu hồi Nguyên Cực Thần Quang giúp thần cung, thuộc hạ hy vọng trước khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thuộc hạ có thể nhận được quyền sử dụng Nguyên Cực Thần Quang.”

Nguyên Cực Thần Quang là thần vật tu hành, bây giờ Ninh Dạ có thể sử dụng, mà bản thân nó cũng có năng lực phụ trợ chiến đấu, pháp thuật của Ninh Dạ đi theo con đường hệ quang, vừa vặn thích hợp với bảo vật này.

Phong Đông Lâm ngạc nhiên nhưng lập tức ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, tham vọng lớn lắm, nhưng bản tọa có thể đồng ý với ngươi. Đại điện chủ, ngươi thấy thế nào?”

Nhạc Tâm Thiện cũng mỉm cười thản nhiên: “Thế này thì đúng là hành động lần này là làm áo cưới cho ngươi rồi. Nhưng ngươi là người của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Cực Thần Quang nằm trên người ngươi chẳng khác nào ở trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng không thể dùng tới khi lên tới cảnh giới Vạn Pháp, tư chất của ngươi bình thường, lại đi theo con đường Cực Đạo, rất khó phá cảnh. Chỉ có thể cho ngươi quyền sử dụng trong vòng mười năm!”

“Được!” Ninh Dạ đáp ứng: “Thuộc hạ có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mười năm?

Đủ rồi.

Mười năm sau, ai biết tình hình ra sao.

Có vài thứ, mượn rồi chắc gì đã trả!