Phủ đặc sứ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến nụ cười trên gương mặt Tần Thì Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta ngồi xuống, lần đầu tiên được Tần Thì Nguyệt chính thức tiếp đón.
Tần Thì Nguyệt bố trí bữa tiệc rất phong phú, đủ loại của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, bên dưới là vũ nữ của Liệu châu uyển chuyển nhảy múa những điệu nhạc mang đậm phong tình dị vực.
Nữ tử Liệt châu thường khá cao, có một cặp chân dài khiến người ta ao ước, y phục của bọn họ hở hang theo cách rất bạo gan, chủ yếu chỉ che những vị trí quan trọng trên thân thể ,để lộ cánh tay ngọc và đôi chân dài thướt tha, thậm chí cả làn eo uyển chuyển, lay động theo điệu nhạc, toát lên vẻ xuân sắc mỹ miều.
Tần Thì Nguyệt nâng chén chúc rượu: “Ninh tuần tra viên thấy con gái Liệu châu chúng ta ra sao?”
“Thường nghe nữ giới của Liệt châu hành xử bạo gan, tính tình bướng bỉnh, chẳng khác gì chú ngựa hoang. Nhưng giờ xem ra cũng có mặt dịu dàng lay động lòng người, quả nhiên không thể quá tin vào lời đồn.” Ninh Dạ mỉm cười đáp lời.
Tần Thì Nguyệt nói: “Nữ giới Liệt châu chúng ta từ xưa tới nay dám yêu dám hận, tuy không dễ thuần phục, nhưng một khi được thuần phục sẽ là một con ngựa tốt, có cảm giác khả hẳn. Ninh tuần tra viên có muốn thử một chút không?”
Nói đoạn vung tay lên, có ý như nữ nhân ở đây mặc ngài hưởng dụng.
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”
Tần Thì Nguyệt cười ha hả: “Niểu Hoa Tiên Tử tuyệt thế vô song, ta đã bêu xấu rồi. Chẳng trách tuần tra viên không để mắt tới hạng phấn son dung tục chỗ ta.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ là một tuần tra viên nho nhỏ, có tư cách gì mà dám không để mắt tới mỹ nữ Liệt châu, thật sự là lòng có thừa mà sức chẳng đủ.”
“Nhưng bây giờ Ninh tuần tra viên đang nắm quyền to, thậm chí có thể tùy ý điều động Tứ Cửu Nhân Ma cơ mà.”
“Vậy càng phải cẩn thận hơn nữa. Trèo càng cao thì ngã càng đau. Trên người đang mang trọng trách, không thể khinh thường được. Huống chi đặc quyền của ta chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn gì cũng bị thu lại. Nếu nhất thời đắc ý gây ra sai lầm lớn, đó là gặp phúc mà phải họa.”
“Tuần tra viên thật tỉnh táo, nghe nói thần cung giao trọng trách cho tuần tra viên là để đảm bảo lần hợp tác này được thành công?”
“Đúng, Yên Vũ lâu thường lén lút gây chuyện. Vạn Hoa cốc lại có ý đồ khó lường, rục rịch định hành động. Để chuyện này không bị phá hoại, Ninh Dạ không thể không dốc hết sức lực, lo cho mọi chuyện chu toàn.”
“Nếu vậy, vì sao Ninh tuần tra viên không nhanh nhanh chóng chóng kết thúc việc đàm phán? Xử lý mọi việc xong xuôi thật sớm vào?”
“Ta không phụ trách việc đàm phán, ta chỉ phụ trách an toàn thôi.”
“Nhưng ta nghe nói Ninh tuần tra viên hạ lệnh đưa ra rất nhiều điều kiện mới với Cực Chiến đạo chúng ta. E là quyền hạn của Ninh tuần tra viên không nhỏ như tuần tra viên đã nói?”
Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Chỉ là lời đồn thôi.”
Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy, ta xin hỏi một câu. Tuần tra viên thấy lần hợp tác này ra sao? Theo ta được biết hình như trong Hắc Bạch thần cung có ý kiến bất đồng?”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta không nghe thấy ý kiến bất đồng gì. Nhưng nếu đắc sứ muốn hỏi ý kiến của ta, ta cho rằng Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung vốn không có gì xung đột. Nếu có thể hợp tác thuận lợi, là tốt nhất.”
Ánh mắt Tần Thì Nguyệt sáng bừng lên: “Tuần tra viên nói thật chứ?”
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Trong tu tiên giới không bao giờ thiếu kẻ địch. Nhưng lựa chọn kẻ địch ra sao lại là vấn đề rất lớn. Không nên kết thù không cần thiết; nhưng đối với những kẻ đã kết thù, lại phải đánh đuổi tới cùng, loại bỏ hết những kẻ ương bướng!”
Tần Thì Nguyệt hiểu ý của Ninh Dạ: “Đây là nguyên nhân Ninh tuần tra viên đả kích Yên Vũ lâu rất mãnh liệt nhưng lại bỏ qua cho Vạn Hoa cốc?”
Ninh Dạ lập tức nói: “Ta đâu có bỏ qua cho Vạn Hoa cốc, chẳng qua không muốn liên lụy tới người vô tội thôi.”
“Người vô tội.” Tần Thì Nguyệt che miệng cười: “Hóa ra những người khác trong Thiên Tú các là vô tội.”
“Ít nhất ở chỗ ta... đúng vậy!”
“Thế còn chúng ta thì sao?”
“Ngươi là bằng hữu của ta.” Ninh Dạ trả lời.
Tần Thì Nguyệt nghiêm mặt: “Ngài nói thật lòng không?”
“Tuyệt đối thật lòng!”
Tần Thì Nguyệt bắt đầu cười ha hả: “Nghe Ninh tuần tra viên nói vậy, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Ninh Dạ lại nói: “Thế thì có thể ngài yên tâm hơi sớm.”
“Hả?” Tần Thì Nguyệt nhìn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ thản nhiên nói: “Ta cần bảo đảm lần hợp tác này hoàn thành bình thường. Nhưng nếu có ai âm thầm hành động bên ngoài chuyện hợp tác, ta không dám hứa chắc.”
Nghe Ninh Dạ nói vậy, sắc mặt Tần Thì Nguyệt lạnh đi: “Ninh tuần tra viên đang nói chúng ta có mục đích khác?”
Ninh Dạ không trả lời mà tập trung suy nghĩ một lúc.
Sau đó y nói: “Thật ra Nguyệt tẩu của Thiên Tú các là người của Vạn Hoa cốc.”
Hả?
Tần Thì Nguyệt không hiểu vì sao y lại đột nhiên nói ra chuyện này, chủ động lật mặt bản thân?
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta không ngại nói cho ngươi là vì thật ra chuyện này không giấu được cấp trên. Vậy ngươi có biết vì sao ta biết mình không lừa được mà còn dám làm như vây không?”
Tần Thì Nguyệt không nói gì.
“Bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất.” Ninh Dạ nói: “Ít nhất bây giờ Hắc Bạch thần cung và Vạn Hoa cốc không có xung đột gì lớn. Để bà ta lại, sau này có thêm con đường giao lưu, dẫu sao cũng không đến mức khi có chuyện lại cầm đầu heo mà không tìm được cửa miếu. Dù sao cũng tốt hơn tiêu diệt Thiên Tú các, sau đó Vạn Hoa cốc xây dựng lại cơ sở ngầm, chúng ta lại chẳng có manh mối nào.”
Tần Thì Nguyệt im lặng lắng nghe.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta thả Nguyệt tẩu, Nguyệt tẩu cũng sẽ báo đáp ta. Bà ta có thứ bà ta cần, ta cũng có thứ bà ta cần. Đây là hợp tác cùng có lợi. Cho dù cấp trên có biết, chỉ cần ta không phản bội Hắc Bạch thần cung, bọn họ cũng không làm gì ta.”
Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Vì vậy, ý ngươi là ngươi còn có thể hợp tác với Vạn Hoa cốc, ta cũng vậy?”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Vậy phải xem Tần đặc sứ nghĩ sao.”
Nói xong, Ninh Dạ áp sát vào Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu ngươi và ta có thể thật sự liên thủ, vậy không còn gì tốt hơn.”
Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”
Ninh Dạ bèn nói: “Không cần ngươi tin. Nguyệt tẩu chịu nghe ta là vì ta nắm được bà ta rồi. Tần đặc sứ có thể không tin tưởng ta, vậy ta cũng sẽ tóm lấy vấn đề của đặc sứ. Đến lúc đó, Tần đặc sứ đừng quên lời ta vừa nói là được.”
Tần Thì Nguyệt đã hiểu rõ ý của Ninh Dạ.
Nếu bây giờ mình nói ra mục đích khác của Cực Chiến đạo, như vậy cái giá phải trả sẽ là ít nhất.
Nếu để Ninh Dạ chủ động tìm ra vấn đề, y vẫn sẽ cho Tần Thì Nguyệt cơ hội, nhưng Tần Thì Nguyệt sẽ phải trả giá nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng liệu Tần Thì Nguyệt có vì mấy lời uy hiếp của Ninh Dạ mà nói ra tất cả bí mật không?
Đương nhiên là không.
Lúc này Tần Thì Nguyệt nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ, mỉm cười: “Xem ra ta và ngươi không thể không đọ sức rồi.”
“Đọ sức với mục tiêu hợp tác!” Ninh Dạ uốn nắn.
“Được!” Tần Thì Nguyệt đập bàn một cái: “Vậy ta sẽ chờ biểu hiện của Ninh tuần tra viên. Nếu thật sự tới thời điểm đó, Thì Nguyệt sẽ tự cúi đầu!”
——————————————
Khi Ninh Dạ còn đang đàm phán với Tần Thì Nguyệt, Sương Nguyệt phường cũng nghênh đón một vị khách.
Công Tôn Điệp chui vào Sương Nguyệt phường như một quầng lửa.
Vừa mở miệng đã nói thẳng: “Phải nói trước, phí xuất trận của bổn cô nương rất đắt, hơn nữa phải giao tiền trước!”