TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 168: Tri Vi giới

Phong Đông Lâm đột nhiên xuất thủ, nắm thẳng lấy cái hộp trên không trung, hút nó trở lại.

Chứng kiến cảnh tượng này, Khâu Mộng Sơn lại chẳng hề hoảng loạn, giơ tay nhanh chóng tóm một cái, đã thu lấy Nguyên Cực Thần Quang.

Tần Thì Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề có ý ngăn cản.

Khâu Mộng Sơn thu lấy Nguyên Cực Thần Quang, cười lớn nói: “Biết ngay Hắc Bạch thần cung các ngươi không có ý tốt mà, định chơi trò chim sẻ rình mồi mà, nhưng đồ của ông đây đâu dễ lấy như vậy?”

Sau khi hắn lên tiếng, Phong Đông Lâm đã lấy được hộp, mở ra, chỉ thấy một luồng hào quang xông thẳng lên trời, hắn không thấy Ngọc Hoàng Cốt mà thấy một thế giới rộng lớn hùng vĩ.

Đám người Phong Đông Lâm, Ninh Dạ chỉ cẳm thấy mình như xuyên qua không gian, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển từ một thế giới sang thế giới khác.

Không được!

Phong Đông Lâm bật thốt lên: “Tri Vi giới? Lạc Đông Du?”

Tiên quang bao phủ khắp nơi, ánh sáng rực rỡ che kín bầu trời, chỉ chớp mắt đã chiếu rọi cả sông Thiên Tỉnh, khiến nó từ màn đêm đen biến thành sáng rực như ban ngày, một thế giới trải rộng trên sông Thiên Tỉnh, nhốt toàn bộ đám người Phong Đông Lâm, Nhạc Tâm Thiện vào trong.

Tri Vi giới!

Một trong những thần vật của Yên Vũ lâu, bản thân nó đã là một thế giới độc lập loại nhỏ.

Bản thể chỉ có kích cỡ một chiếc hộp, bên trong có vô số sinh mệnh tí hon.

Điểm đáng sợ nhất của vật này là nó có thể cưỡng ép tất cả sinh mệnh vào trong thế giới loại nhỏ Tri Vi giới, khiến cho mục tiêu của thu nhỏ, từ đó bị cả thế giới vây đánh.

Chính vì vậy, đây là một bảo bối cấp chiến lược, có thể nhốt được rất nhiều đại năng.

Nhưng thứ này cũng có giới hạn của mình, nó là một thế giới thu nhỏ nhưng tối đa chỉ có thể tu luyện tới Vạn Pháp, hơn nữa độ khó ngang với cảnh giới Niết Bàn của Trường Thanh giới.

Thực lực những đại năng cảnh giới Vô Cấu như Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đã vượt qua giới hạn của không gian này, vì vậy không thể giữ được lâu, nhưng cũng đủ để vây khốn.

Lúc này bọn họ bước vào thế giới này, dõi mắt nhìn xung quanh chỉ thấy trên bầu trời có một bóng người với ánh sáng chói lọi, vĩ đại mênh mông, chẳng khác gì thiên thần hạ phàm, chính là giới chủ của Tri Vi giới, Lạc Đông Du.

Lạc Đông Du thân là một trong Thất Tử của Yên Vũ lâu, quản lý Tri Vi giới đã hơn trăm năm. Đổi lại, hắn là giới chủ, đã vĩnh viễn không thể rời khỏi giới này.

Thế nhưng khi ở trong giới này, hắn chính là thần ma chí cao vô thượng.

Theo tiếng quát của hắn, vô số tu sĩ lít nha lít nhít lao về phía bọn họ.

Phần lớn những tu sĩ này chỉ có cảnh giới Hoa Luân, chỉ có số ít là Vạn Pháp. Với thực lực của đám người Nhạc Tâm Thiện vốn không cần phải sợ, khổ nối sỗ lượng nhiều tới mức người ta giận sôi.

Bọn chúng ập tới như bầy ong, vừa gào thét vừa ra tay tấn công Hắc Bạch thần cung, phát ra ánh sáng ngập trời. Ninh Dạ cảm giác như mình đặt chân vào một trận đại chiến tu tiên cấp bậc diệt thế.

“Một bầy kiến hôi!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, quay sang nói: “Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, các ngươi phụ trách phá thiên, Đông Lâm, ngươi đối phó với Lạc Đông Du, những người khác giao cho ta!”

Sau khi lên tiếng, đã thi triển Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến một đại năng Vô Cấu đỉnh phong ra tay toàn lực. Lúc này hắn sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, mặt đất vô tận ở bên dưới cũng bị bao phủ. Chỉ thấy nhật nguyệt ảm đạm không còn ánh sáng, trời đất biến sắc, khí lưu màu đen tỏa ra, từng tu sĩ như chiếc lá rụng gặp gió lớn, bị đánh tan thành bụi phấn.

Nhưng Tri Vi giới có quá nhiều tu sĩ, đám tu sĩ đông như biển chen chúc nhau lao tới, hung hãn không sợ chết, chẳng khác nào sóng biển, đợt sau cao hơn đợt trước, tấn công điên cuồng. Mười vị Nhân Ma kết hợp với Nhạc Tâm Thiện, cùng đối phó với đám tu sĩ mãnh liệt như thủy triều trong Tri Vi giới.

Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, ba vị lão tổ cùng tấn công lên không, bọn họ không đánh người mà đang phá thiên.

Trong giới tu tiên có một cảnh giới đặc biệt, đó là Phi Thăng.

Cảnh giới Phi Thăng không cố định mà căn cứ theo cấp bậc thế giới để định đoạt.

Ví dụ như ban đầu Trường Thanh giới có bảy cảnh giới, cảnh giới Phi Thăng là cảnh giới thứ tám, đạt tới cảnh giới này là có thế phá giới tiêu dao, vân du vạn giới.

Còn Tri Vi giới chỉ có ba cảnh giới, vì vậy cảnh giới thứ tư chính là Phi Thăng.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, năm vị Thiên Cương đều đạt tới cảnh giới thứ tư, vì vậy cảnh giới Vô Cấu ở đây tương đương với cảnh giới Phi Thăng, có thể phá thiên rời khỏi, không bị hạn chế.

Ba vị lão tổ cùng ra tay phá thiên chính là muốn phá vỡ giới hạn, phi thăng ra ngoài, trở lại thế giới cũ.

Lạc Đông Du không buồn để ý, nhiệm vụ của hắn là kéo dài thời gian chứ không phải diệt trừ.

Cho dù ba vị lão tổ cùng ra tay phá thiên, trong thời gian ngắn cũng chưa thể thành công.

Vì vậy hắn mặc kệ ba vị lão tổ phá thiên, dốc toàn lực quấn lấy Phong Đông Lâm, triển khai một trận kịch chiến. Chỉ nghe tiếng phạn âm ngân vang, thiên cung xoay chuyển, vô số ánh sáng trải rộng khắp nơi. Hai người như thiên thần điên cuồng giao đấu, mỗi lần ra tay đều tạo ra sóng khí ngập trời.

Xét theo tu vi, Phong Đông Lâm cao hơn Lạc Đông Du, thế nhưng Lạc Đông Du thân là giới chủ của Tri Vi giới, có thể mượn lực lượng toàn bộ thế giới, có cả thiên thời địa lợi nhân ngoài, ngược lại áp chế Phong Đông Lâm.

Lúc này Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm tới mọi chuyện.

Cảnh giới của y mới là Hoa Luân, trong trận chiến tranh cấp bậc diệt thế này, y cực kỳ bé nhỏ, cho nên Ninh Dạ cũng lười ra tay, y đặt chú ý vào Tri Vi giới.

Thân là tu sĩ Hoa Luân, trong giới này hắn có thể coi là ‘trụ cột trung đẳng’, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp của Trường Thanh giới.

Đến cảnh giới Vạn Pháp, đã có tư cách tu luyện nguyên thần, tìm hiểu thiên địa.

Vì vậy Ninh Dạ phát hiện, trong thế giới này mình có cảm giác khác thường.

Ồ?

Ninh Dạ phát hiện Cấn Tự Bí ẩn trong cơ thể đang rục rịch như muốn hành động.

Đó là một cảm thụ thiên địa, hiểu rõ huyền bí trong đất trời, kích động như muốn phá giới phi thăng.

Quả nhiên Cấn Tự Bí còn có hiệu quả với việc phá giới phi thăng?

Nhưng bây giờ thực lực của Ninh Dạ còn thiếu, cho dù có Cấn Tự Bí cũng không thể phá thiên được. Dị động của Cấn Tự Bí chủ yếu là vì hành động phá thiên của ba vị lão tổ.

Ninh Dạ đè nén Cấn Tự Bí đang xao động, lại vận chuyển Càn Tự Bí.

Càn Tự Bí đứng đầu Cửu Bí, có thể lý giải vạn pháp, thông hiểu vạn vật, trong thế gian không còn lý lẽ gì mình không hiểu được, không còn đạo gì mình không ngộ được.

Tuy bí này chưa thật sự hoàn thành nhưng nó vẫn có vô số huyền ảo, có thể hỗ trợ lý giải, tìm hiểu.

Tri Vi giới là tiểu thế giới, pháp tắc đại đạo có hạn, huyền bí cũng có tận cùng, vì vậy Ninh Dạ vui mừng phát hiện, khi y sử dụng Càn Tự Bí, huyền bí trong Tri Vi giới này như cánh cửa rộng mở, từ từ trải ra trước mắt y.

Vô số huyền bí hiện lên trong mắt Ninh Dạ, đó là từng lý lẽ của đại đạo, từng quy tắc biến hóa, tất cả đều ở trong đó.

Ninh Dạ cảm ngộ thỏa thích, khí cơ trong cơ thể phun trào, từng luông đao khí vô hình bộc phát.

Sát Khí đao!

Sát Khí đao là lưỡi đao pháp thuật, vẫn bị lực lượng pháp thuật hạn chế, tuy có thể mượn uy lực của thiên địa nhưng chưa đạt tới cấp bậc đao của nguyên thần. Nhưng thời khắc này Ninh Dạ lĩnh ngộ quy tắc của Tri Vi giới đã có thành quả, đao khí bừng bừng, bỗng có đôi chút khí thế của Sát Thần đao.

Suy nghĩ xoay chuyển, bay lên bầu trời, từng luồng đao khí sắc bén chém lên đám tu sĩ Tri Vi giới đang lao đến, nơi ánh đao lướt qua tất cả đều tan thành tro bụi, thủ đoạn mạnh mẽ không hề thua kém Tứ Cửu Nhân Ma.

Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng không khỏi kinh ngạc, liếc mắt nhìn sang phía y: “Thằng nhãi khá lắm, quả nhiên ngộ tính rất cao, chỉ trong giời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ được một phần pháp tắc đại đạo của Tri Vi giới, dẫn dắt để bản thân sử dụng. Đã thế, lão phu sẽ giúp ngươi một tay.”

Nói đoạn giơ ngón tay ấn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ chỉ cảm thấy khí thế tăng vọt, một luồng lực lượng hùng hồn tỏa ra.

Lòng bỗng có cảm giác, đột nhiên ngưng tụ tất cả lực lượng thành một luồng đao mang, bổ thẳng lên trời, đồng thời hô to: “Ba vị lão tổ hãy ra tay theo ta!”

Đao này không chém về phía ai, mà chém lên thiên cung trên không trung.

Ba vị lão tổ đang phá thiên không phải hạng ngốc, lập tức nhìn ra đao này của Ninh Dạ ẩn chứa huyền cơ, cùng ra tay theo. Bốn người liên thủ tạo thành một lực lượng phá thiên cường đại, đánh lên không trung.

Một đao kinh thế!

Chỉ thấy thiên cung kia bị nhát đao này chém thành hai nửa, đao phong còn chưa suy giảm, bắn thẳng lên trời, hóa thành ánh sáng khai thiên.

Ầm!

Trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.

Bầu trời, đã bị phá!