Sương Nguyệt phường.
Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp đang trắng trợn cướp bóc tại đây.
Do có Nguyệt Ảnh Hàn Sa, bọn họ đã điều tra rõ ràng nơi này từ lâu, lại thêm Công Tôn Điệp giả mạo thân phận Lâm Sinh Kiều nên bọn họ không gặp trở ngại gì trong Sương Nguyệt phường.
Hai cô gái đi thẳng vào nhà kho, mở kho chứa bảo vật ra.
Thấy đống bảo vật bên trong, Công Tôn Điệp ‘ồ’ lên vui mừng: “Nơi này rõ lắm đồ tốt, tỷ tỷ xem này, đây là Tru Ma thứ của Ninh Dạ. Hì hì!”
Nói đoạn, cô nắm lấy Tru Ma thứ của Ninh Dạ, ném cho Trì Vãn Ngưng, nói: “Đã nói trước rồi, đây cũng là một phần.
Sau đó lại tự lấy một món pháp bảo cho vào túi giới tử.
Trì Vãn Ngưng bất đắc dĩ cười nói: “Đồ tham tiền.”
“Hết cách rồi, tu hành cần tài nguyên. Thế mới nói cướp của giết người phóng hỏa mới là cách phát tài.”
Công Tôn Điệp vừa nói, tay chân vừa không ngừng tóm lấy bảo vật. Cô và Trì Vãn Ngưng chia nhau ngươi một món ta một món, tới mức không biết trời đất gì nữa, chỉ trong nháy mắt đã phân chia sạch sẽ kho tàng của Sương Nguyệt phường.
Thấy không còn bao nhiêu đồ nữa, Công Tôn Điệp đang định bỏ đi, bỗng thấy trong lòng có cảm ứng, lắc đầu: “Tuy ở đây có nhiều thứ nhưng sao ta cứ thấy còn chưa đủ?”
“Chưa đủ?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc: “Bảo vật trong kho này đã có giá trị hơn ngàn vạn linh thạch rồi, còn chưa đủ à?”
“Không!” Công Tôn Điệp lại lắc đầu: “Đều là mấy thứ đồ bình thường thôi.”
Trì Vãn Ngưng cười phá lên: “Cô còn mong ở đây có thần vật đỉnh cấp như Ngọc Hoàng Cốt nữa à?”
“Đương nhiên không có thần vật như vậy rồi, nhưng vẫn phải có một hai món pháp bảo thượng phẩm chứ.” Công Tôn Điệp trả lời nghiêm túc: “Hơn nữa thường thì những kho bảo vật như vậy sẽ có kho trong và kho ngoài chứ?”
Nói xong đã bắt đầu lục tìm trên tường.
Năng lực cơ quan của Công Tôn Điệp rất bình thường, nhưng mấy năm nay cô ta làm việc trong bóng tối, lại là cao thủ tìm những địa điểm bí mật.
Chỉ tiếc lúc này cô đi khắp nơi mà không phát hiện có cửa ngầm nào, không khỏi nản lòng thoái chí.
Thấy cô như vậy, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Được rồi, không tìm được thì mau đi thôi, còn chuyện chính nữa.”
“Nghèo quá.” Công Tôn Điệp lầm bầm, định đi theo Trì Vãn Ngưng rời khỏi phòng kho nhưng vẫn không cam lòng. Cô quay đầu nhìn lại lần cuối, thấy trước mắt trống trải, ngoại trừ giá để hàng ra thì không còn gì trong kho bảo vật.
Đột nhiên cô dừng bước.
Trì Vãn Ngưng thấy cô như vậy lấy làm lạ: “Sao vậy? Có phát hiện gì à?”
Công Tôn Điệp đã đi tới bên một cái giá, dùng tay nắn bóp mấy cái, đột nhiên giơ tay lên, một luồng sáng pháp thuật đã đánh lên giá hàng, không ngờ lại thấy cái giá lấp lánh ánh sáng.
Thấy tình cảnh này, hai cô gái nhìn nhau, cùng xuất quyền đánh lên giá hàng đó.
Lớp vỏ sắt tróc ra, để lộ ánh sáng lấp lánh như sao bên trong trụ sắt.
“Tinh Đàm kim! Không ngờ bọn chúng dùng Tinh Đàm kim chế thành giá hàng! Hóa ra đồ tốt ở đây.” Công Tôn Điệp cười ha hả.
Tinh Đàm kim là một thứ kim loại cực kỳ hiếm có, nghe nói nó do sao băng trên trời chế tạo thành, số lượng rất ít, quý giá hơn Dương Viêm kim mà Ninh Dạ dùng để chế tạo con rối không biết bao nhiêu lần.
Không ngờ giá hàng trong kho bảo vật của Yên Vũ lâu lại được chế tạo từ Tinh Đàm kim, bên ngoài bọc một lớp sắt bình thường.
Chỉ riêng thứ này đã có giá trị hơn hẳn tất cả pháp bảo tài nguyên trên giá hàng.
Nếu Công Tôn Điệp không cẩn thận, chắc đã bỏ qua.
Hai cô gái vui mừng, cùng ra tay phá lớp bỏ sắt, dỡ bỏ tất cả giá hàng, bỏ vào trong túi.
Sau khi xong việc, hai cô gái đi ra khỏi kho bảo vật, vừa bước ra đã thấy dưới đất có một con rối Thần Cơ nhô lên, chính là Thiên Cơ.
“Thiên Cơ?” Trì Vãn Ngưng vui mừng, Thiên Cơ đưa Tri Vi giới cho Trì Vãn Ngưng: “Bảo vật đã vào tay, tiến hành theo kế hoạch.”
Trì Vãn Ngưng cười to: “Tuyệt quá!”
“Tốt lắm, tiếp theo tới phiên chúng ta ra trận rồi.” Công Tôn Điệp cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, hóa thành một luồng lửa bay lên không trung.
Sau đó hai cô gái không đi khỏi mà lặng lẽ chờ đợi trong Sương Nguyệt phường.
Không bao lâu sau, chỉ nghe tiếng cảnh báo vang lên ầm ầm bên ngoài.
Tâm thần hai cô gái cùng chấn động, biết đã có người đến.
Quả nhiên không bao lâu sau, hai bóng người lao vào trong Sương Nguyệt phường, chính là Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ.
Thấy Trì Vãn Ngưng, Khâu Mộng Sơn ngớ người: “Sao ngươi cũng ở đây?”
Công Tôn Điệp huyễn hóa thành Lâm Sinh Kiều đã nói: “Khởi bẩm đại đô sứ, Vãn Ngưng đã biết thân phận của thuộc hạ cho nên muốn gặp đại đô sứ.”
“Bây giờ không có thời gian nói chuyện này.” Khâu Mộng Sơn quát lớn: “Mau thu dọn tất cả mọi thứ, theo ta rời khỏi đây. Trì Vãn Ngưng, thân phận của ngươi chưa bại lộ, đừng ở đây lâu, mau đi đi.”
“Đã thu dọn xong.” Công Tôn Điệp trả lời.
Trì Vãn Ngưng thì liếc mắt nhìn Công Tôn Dạ rồi mới nói: “Đại đô sứ, nghe tiếng cảnh báo bên ngoài, có phải lúc vào thành ngài đã bị Hắc Bạch thần cung phát hiện rồi không?’
“Lũ Mộc Khôi tông chó chết, bán đứng ông đây. Sau khi giải quyết xong chuyện này chắc chắn phải tới cho chúng một bài học.” Vừa nghe câu này, Khâu Mộng Sơn mắng chửi liên tục.
Trì Vãn Ngưng đã nói: “Bây giờ nói mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì nữa, chuyện cấp bách trước mắt là làm cách nào rời khỏi. Chấp Tử thành đã mở đại trận, tình hình của đại đô sứ có vẻ không tốt, e là khó mà đi được.”
“Hả?” Khâu Mộng Sơn nhìn sang phía Trì Vãn Ngưng: “Câu này của ngươi là có ý gì?”
Hắn bị Tử Lão giam cầm thực lực, nhưng thời gian giam cầm có hạn, chỉ cần khôi phục thực lực là có thể trốn thoát.
Vấn đề là lũ chó chết Nguyên Mục Dã ngang nhiên hét lớn tên Khâu Mộng Sơn, chỉ cần tu sĩ Hắc Bạch thần cung bảo vệ trong thành không phải loại ngu ngốc, chắc chắn sẽ gọi cứu viện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám tu sĩ kia còn chưa giết tới - bọn họ không phải đối thủ của Khâu Mộng Sơn, giết tới chỉ là tự tìm đường chết, chẳng bằng bảo vệ đại trận, không cho hắn trốn thoát.
Tính toán thời gian, một nén hương chắc cũng đủ cho cứu viện của Hắc Bạch thần cung chạy tới. Chỉ cần bất cứ ai trong số nguyên lão chạy tới, đã đủ cho Khâu Mộng Sơn chịu khổ rồi.
Vì vậy Khâu Mộng Sơn đành hy vọng phản ứng của bọn họ hơi chậm một chút.
Chỉ cần Hắc Bạch thần cung chậm trễ một chút thôi, mình có thể phá trận bỏ trốn.
Nhưng Trì Vãn Ngưng đã phá tan ảo tưởng của hắn, cô nói: “Trước khi hành động, Ninh Dạ đã đặn dò Hắc Bạch thần cung tăng cường thủ hộ trong Chấp Tử thành, chuyển Định Xuyên thạch đến. E là với thực lực của đại đô sứ, nếu không có đủ thời gian, chắc cũng không thể phá trận ra ngoài.”
Cái gì?
Khâu Mộng Sơn kinh hãi.
Định Xuyên thạch là một bảo vật hộ trận, có thể tăng cường hiệu quả của trận pháp thủ hộ, vốn được đặt ở Cửu Cung sơn. Dù sao nơi đó mới là trọng địa căn bản của Hắc Bạch thần cung, lúc bình thường trận pháp thủ hộ của Chấp Tử thành không ngăn được Khâu Mộng Sơn.
Nhưng nếu đem Định Xuyên thạch tới, tính chất lại khác.
Tức là hắn chẳng còn thời gian bỏ trốn.
Trong lòng thầm hoảng sợ, Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Ngươi đã biết từ trước đúng không?”
“Đúng, ta đã biết từ trước.” Trì Vãn Ngưng trả lời.
“Sao không nói sớm?” Khâu Mộng Sơn nắm thẳng lấy cổ Trì Vãn Ngưng.
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Nếu ta nói sớm hơn, làm sao đòi thuốc giải ở chỗ ngươi được? Đại đô sứ, đưa thuốc giải Tam Thi đan cho ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sót rời khỏi Chấp Tử thành.”