TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 177: Thần Mộc phường

Thần Mộc phường.

Đây là một cửa hàng chủ yếu bán vật liệu bằng gỗ, đa số hàng hóa trong đó đến từ Vân Tích sơn mạch. Vân Tích sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn trong khu vực Mặc châu, chủ nhân của nó chính là Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy Thanh Mộc Lão Tổ còn có một danh hiệu là Chủ Nhân Vân Tích.

Do là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng có thể coi là thiếu chủ nhân của Thần Mộc phường.

Lúc này cô trực tiếp đi vào, đám hạ nhân thấy Trì Vãn Ngưng, dồn dập hành lễ.

Trì Vãn Ngưng không nói nhiều, dẫn đám người Khâu Mộng Sơn, Công Tôn Điệp đi thẳng tới một khu rừng trúc xanh.

Trì Vãn Ngưng nói: “Rừng trúc này là do sư phụ Trì Vãn Ngưng trồng trong Thần Mộc phường, bên trong có một Thông Dẫn trúc được đưa từ dãy núi Vân Tích đến đây. Chỉ cần bước vào đây là trực tiếp xuất hiện trong dãy núi Vân Tích, dẫu là đại trận thủ hộ của Chấp Tử thành cũng không thể ngăn cản.”

Tuy chạy tới dãy núi Vân Tích hơi xa nhưng dù sao cũng tốt hơn bị bao vây trong Chấp Tử thành. Chỉ cần ra khỏi Chấp Tử thành, trời đất bao la, hắn muốn tiêu dao ra sao chẳng được?

Khâu Mộng Sơn vui mừng, kêu lên: “Được, mau dẫn ta vào!”

Trì Vãn Ngưng chỉ dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn, không nói một lời.

Khâu Mộng Sơn biết ý của cô, không nói linh tinh nữa: “Ta giải độc cho ngươi ngay đây.”

Nói xong đã huyễn hóa ra một chỉ ảnh đánh vào lưng Trì Vãn Ngưng, chỉ trong phút chốc đã điểm cả trăm ngàn phát lên Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng cảm thấy thân thể quay cuồng, một luồng độc kình u ám bộc phát trong cơ thể, chỉ chớp mắt đã quét khắp toàn thân.

Tam Thi độc!

Tam Thi độc vẫn ẩn nấp trong cơ thể nàng, không ngờ lại bị Khâu Mộng Sơn dùng thủ pháp này kích hoạt.

Khâu Mộng Sơn đã nhét một viên đan dược vào trong miệng Trì Vãn Ngưng: “Ăn đi, muốn giải độc thì đầu tiên phải khiến độc phát. Tiếp đó làm theo mệnh lệnh của ta, vận chuyển pháp lực, thần hộ khai khuyết, liệt cung nhập vị...”

Trì Vãn Ngưng không hề do dự, vận chuyển theo lời Khâu Mộng Sơn, không ngừng dẫn dắt Tam Thi độc.

Tam Thi độc là kỳ độc trong thiên hạ, trực tiếp xâm lấn nguyên thần, ẩn giấu cực tốt, phương pháp tốt nhất để đối phó với nó chính là nhân lúc nó bạo phát, đây là thời điểm Tam Thi độc yếu nhất, nếu dùng bí pháp dẫn dắt có thể trừ khử Tam Thi độc. Nếu đợi đến lúc Tam Thi độc hoàn toàn xâm lấn nguyên thần, Yên Vũ lâu cũng chẳng có cách nào.

Trong thời gian này phải chú ý hết sức cẩn thận, sơ suất một chút thôi là có thể từ sắp thành công biến thành thất bại.

Thời khắc này Khâu Mộng Sơn giải độc cho Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp rảnh rỗi nhìn Công Tôn Dạ, đột nhiên cười duyên một tiếng: “Thật không ngờ, hóa ra Công Tôn thượng sư là người của Yên Vũ lâu ta, chỉ không biết từ đầu đã gia nhập Yên Vũ lâu hay sau này mới gia nhập?”

Công Tôn Dạ nhìn Công Tôn Điệp một hồi, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Hỏi chơi thôi mà.” Công Tôn Điệp nhéo lên người một cái: “Nghe nói Công Tôn thượng sư xuất thân từ Công Tôn thế gia ở Nam Thủy. Công Tôn thế gia có thể coi là danh gia vọng tộc trong Mặc châu, hôm nay thượng sư hành động như vậy chẳng lẽ không sợ sẽ ảnh hưởng tới Công Tôn thế gia hay sao?”

Công Tôn Dạ lạnh nhạt nói: “Ta còn ước gì người của Công Tôn thế gia chết sạch cơ.”

Công Tôn Điệp che miệng cười nói: “Quả nhiên lời đồn không sai.”

Công Tôn thế gia là danh gia vọng tộc ở khu vực Nam Thủy, tự thành một hệ phái, tuy không phải tiên môn nhưng chẳng khác gì tiên môn. Thời điểm cường thị bọn họ còn có vài vị đại năng. Chuyện này khiến cho Công Tôn thế gia có địa vị cực cao, ngay cả Hắc Bạch thần cung cũng rất coi trọng Công Tôn thế gia.

Tuy Công Tôn Dạ xuất thân từ Công Tôn thế gia nhưng chỉ là con thứ của chi phụ, vừa là chi phụ vừa là con thứ, đương nhiên địa vị không ra sao. Nhưng Công Tôn Dạ thiên phú kinh người, từng là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn thế gia.

Lúc đó Công Tôn Dạ ý chí bừng bừng, định dùng sức mình khiến cả nhà vẻ vang. Chỉ tiếc tuy hắn có thiên phú tu hành nhưng không biết cách hành xử, luôn bị ức hiếp, sau khi quật khởi lại kiêu ngạo, đã đắc tội với khá nhiều người.

Khi đó Công Tôn Dạ còn là một người trẻ tuổi si tình, có người bạn gái tương thân tương ái nhiều năm. Nào ngờ sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ cho gia tộc, lúc về lại phát hiện bạn gái bị người ta cưỡng hiếp rồi giết chết.

Sau khi điều tra, hắn phát hiện không ngờ hung thủ là người thừa kế thứ nhất của Công Tôn thế gia, Công Tôn Trường Sách. Thân phận địa vị hai bên cách biệt quá lớn, lại không có đủ chứng cứ, Công Tôn Dạ tố cáo nhiều lần mà không được, ngược lại còn đắc tội với càng nhiều người, cuối cùng không thể không rời khỏi Công Tôn thế gia, ôm nỗi uất ức bước vào Hắc Bạch thần cung.

Lúc đó Công Tôn Dạ muốn mượn sức Hắc Bạch thần cung báo thù Công Tôn Trường Sách. Khổ nổi Công Tôn thế gia có địa vị rất cao, lại ngoan ngoãn nghe lời Hắc Bạch thần cung, giới cao tầng có giao hảo với nhau, Hắc Bạch thần cung đâu thể giết Công Tôn Trường Sách chỉ vì một mình hắn được?

Từ đó trở đi, Công Tôn Dạ bỏ cuộc, đắm chìm trong nữ sắc.

Với tư chất và tài hoa của hắn vốn cũng có cơ hội xung kích lên cảnh giới vô cùng, nhưng lại vì vậy mà làm lỡ dở tu hành.

Nhưng đây chỉ là lời đồn, Hắc Bạch thần cung nghiêm cấn đồn đại tin tức này, thế nhưng Công Tôn Điệp lại biết.

Vì cô cũng là người của Công Tôn thế gia, nhưng địa vị còn thấp hơn Công Tôn Điệp, chỉ là một tiểu tốt họ xa tới không thể xa hơn...

Hai bên đều là chi phụ, trước đây khi Công Tôn Dạ phản bội, thậm chí Công Tôn Điệp còn chưa ra đời, hai bên cũng không có quan hệ gì. Nhưng Công Tôn Điệp lại biết chuyện này.

Hai bên đều là kẻ phản bội của công tôn thế gia, một người thì vào Hắc Bạch thần cung, một người thì gia nhập Ma môn, chỉ có thể nói là vận mệnh an bài.

Đương nhiên Công Tôn Điệp không định kể chuyện này cho hắn.

Lúc này nghe cô nói như vậy, Công Tôn Dạ lấy làm lạ nhìn cô: “Lâm quản sự nhàn rỗi quá nhỉ? Lúc này rồi mà còn tâm tư tán gẫu mấy chuyện nhàm chán này.”

Công Tôn Điệp ra vẻ quyến rũ, vuốt lọn tóc trên trán một cái: “Ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, cái mạng này cũng rất rẻ rúng, chết thì chết thôi. Đâu có như Công Tôn thượng sư, tiền đồ đang tốt đẹp, nếu đánh mất như vậy chẳng đáng tiếc lắm sao?”

Công Tôn Dạ nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao?”

Đương nhiên hắn cũng cảm thấy không đúng.

Rõ ràng phản ứng của Lâm Sinh Kiều rất lạ thường, thân là quản sự của Sương Nguyệt phường, phụ trách chuyện Trì Vãn Ngưng, bây giờ hành động của Trì Vãn Ngưng đã gần như phản bội nhưng cô ta lại coi như không, hành động này quá kỳ lạ.

Trong lòng đã thấy không ổn, Công Tôn Điệp nói tiếp: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng Công Tôn thượng sư là người thông minh, chắc không đến nỗi làm chuyện điên rồ gì chứ? Ta biết hai đại nguyên lão đã vào thành, một khi giao chiến, tạo thành động tĩnh...”

Công Tôn Dạ chỉ thấy não nề.

Hắn có thể cảm giác được lúc này trên bầu trời của Chấp Tử thành có hai luồng thần thức hùng mạnh đang không ngừng tra xét, tìm kiếm khắp bốn phương, hiển nhiên là hai nguyên lão Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.

Lúc này chỉ gây ra một chút động tĩnh thôi cũng có thể bị phát hiện, hắn đành tức tối trừng mắt với Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp đã nói: “Thật ra chắc Công Tôn thượng sư cũng phát hiện, trong chuyện hôm nay, rất nhiều hành động của các ngươi đã lọt vào mưu kế của người khác. Trong tình huống này, nếu muốn giữ mạng...”

Công Tôn Dạ hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào Công Tôn Điệp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra.

Công Tôn Điệp mỉm cười: ”Chỉ cần Công Tôn thượng sư nhớ một điều là được, nghe lời, thì sống.”

“Ngươi nói cái gì?” Công Tôn Dạ nổi giận.

Nhưng Công Tôn Diệp lại ngửa đầu nhìn lên trời: “Tính thời gian thì, hắn cũng nên tới rồi.”

Ai?

Công Tôn Dạ đang kinh hãi đã thấy trên không trung có một người xuất hiện, không ngờ lại là Thanh Mộc Lão Tổ.

Thanh Mộc Lão Tổ hạ cấm chế trên người Trì Vãn Ngưng, đương nhiên biết vị trí của cô. Lúc này thấy Khâu Mộng Sơn và Trì Vãn Ngưng, lão ta nổi giận hét lớn: “Khâu Mộng Sơn, ngươi muốn chết à!”

Lão ta lập tức ra tay, tất cả cây cối trong rừng trúc lập tức sống dậy, hóa thành ngàn vạn mũi tên bắn về phía Khâu Mộng Sơn.