Trong Thiên Cơ Điện.
Ba mảnh vỡ trải rộng trong Thiên Cơ điện, tỏa ra ánh sáng sặc sỡ vô biên, cuối cùng một mảnh vỡ hóa thành một ngọn núi, trong núi non trùng điệp đó, một dòng suối nhanh chóng chảy xuống như ngân hà từ chín tầng trời.
Bất Diệt tuyền!
Hai mảnh vỡ còn lại hội tụ làm một, bay lên không trung, vì vậy trên không trung vốn trống không được vẽ thành cảnh tượng sông núi phồn hoa, có sơn hà vạn dặm, có mặt trời mặt trăng và sao sáng, còn có nhà cửa tấp nập, khói bếp lượn lờ, cho dù chỉ là một góc của giang sơn vạn dặm nhưng đã thể hiện một chút khí thế.
Vạn Tượng đồ!
Thấy là hai thứ này, Ninh Dạ thầm vui vẻ.
Đối với y, hai thứ này hết sức quan trọng.
Bất Diệt tuyền cải tử hồi sinh, Vạn Tượng đồ diễn hóa chúng sinh.
Trì Vãn Ngưng đang bị trọng thương, cần Bất Diệt tuyền cứu chữa, tuy bây giờ năng lực của Bất Diệt tuyền là mười không còn được một, nhưng Trì Vãn Ngưng không phải người sắp chết, chỉ bị trọng thương, khó tránh khỏi chuyện tổn thất tu vi.
Nhưng có Bất Diệt tuyền, chắc cũng có thể hóa giải nỗi lo này, ít nhất cũng có thể giảm bớt cái giá mà Trì Vãn Ngưng cần phải trả.
Còn về Vạn Tượng đồ, nó càng hữu dụng.
Ninh Dạ ngoài sáng thì theo đao đạo, trong tối thì theo đạo về cơ quan cấm chế, còn đạo về ảo thuật chính là thứ bổ sung hữu dụng nhất đối với cấm chế.
Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là huyễn thuật cũng là thuật lừa gạt.
Chơi trò lừa gạt với một loạt các đại năng, sớm muộn cũng có ngày lột tảy, nếu có huyễn thuật giúp đỡ, sau này tỷ lệ thành công khi lừa gạt sẽ cao hơn.
Đương nhiên, bây giờ thực lực của y còn chưa đủ, còn chưa thể khiến huyễn thuật có tác dụng với đại năng, nhưng huyễn thuật là thứ có khả năng vượt qua hạn chế về cảnh giới, có Vạn Tượng đồ trong tay, năng lực của Ninh Dạ trong phương diện này cũng được tăng cường rất nhiều.
Vì vậy, thậm chí y lên kế hoạch, phương hướng tu luyện chủ yếu ngày sau chính là huyễn thuật, tranh thủ thời gian lừa được cảnh giới Vô Cấu, tương lai cũng dễ hành động hơn.
Còn sau khi Bất Diệt tuyền và Vạn Tượng đồ xuất hiện, công pháp tương ứng cũng xuất hiện.
Bổ Thiên thuật.
Bổ Thiên thuật là một loại thần thuật chữa trị, kết hợp với Bất Diệt tuyền thậm chí có thể phục sinh người chết, thậm chí khôi phục tu vi.
Còn bây giờ, tiên thuật không hoàn chỉnh, tác dụng của Bất Diệt tuyền lại chỉ bình thường, không thể phục sinh người chết. Còn về cứu người, chỉ cần không phải người có thực lực quá mạnh, từ Hoa Luân trở xuống là không thành vấn đề.
——————————————————
Sương Nguyệt phường.
Trì Vãn Ngưng ừm một tiếng, mở mắt ra.
Thứ đầu tiên cô chứng kiến chính là Ninh Dạ, trên gương mặt tuấn tú vô song đó là nụ cười rung động lòng người.
“Không sao rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Chưa khỏi hoàn toàn đâu.” Ninh Dạ nói: “Huyết Thần chú vốn là thay máu, nàng lại cố đẩy máu của mình cho Thanh Mộc, đã trả giá nhưng không có thu hoạch, mất máu quá nhiều, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể của nàng.”
Chưa tới cảnh giới Vô Cấu, nguyên thần khó lòng tái sinh, vẫn bị cơ thể trói buộc. Dẫu có Bất Diệt tuyền và Bổ Thiên thuật, e là tu vi của cô cũng giảm sút.
“Sống được là tốt rồi.” Trì Vãn Ngưng nghĩ rất thoáng.
Nếu không có Bất Diệt tuyền và Bổ Thiên thuật, với cách làm của Trì Vãn Ngưng, rất có thể tu vi sẽ bị phế sạch, kết quả tốt nhất cũng là rơi xuống cảnh giới Tàng Tượng.
Lúc trước bọn Ninh Dạ tính toán các trường hợp, kết quả tệ nhất là không thể giữ được mạng, kế hoạch thất bại; kết quả hạng trung là giữ được mạng nhưung mất hết tu vi, từ nay thành người bình thường; kết quả khá tốt này có thể tiếp tục tu hành; kết quả tốt nhất là giữ được cảnh giới.
Còn bây giờ, sau khi kiểm tra tình hình của Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ xác nhận chỉ cần sử dụng Bất Diệt tuyền và Bổ Thiên thuật, rất có thể Trì Vãn Ngưng vẫn giữ được cảnh giới Hoa Luân nhưng sẽ rơi xuống cấp bậc gần giống như y, đây đã có thể coi là kết quả tốt nhất.
Vì vậy, sau khi nghe Ninh Dạ nói xong, Trì Vãn Ngưng hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn vui vẻ: “Tu vi của chúng ta xấp xỉ nhau cũng là chuyện tốt, vừa hay, ta có thể cùng trưởng thành với chàng. Nữ nhân có thực lực mạnh hơn nam nhân của mình, thế thì ra thể thống gì?”
Đây rõ ràng là tâm trạng thiếu nữ điển hình, cứ cảm thấy nữ tử mạnh quá thì không tốt.
Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy: “Nhưng bây giờ ta chưa thể dùng nó cho nàng được.”
“Ồ? Vì sao? Mọi việc không được thuận lợi?” Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ.
“Cái này thì không, tất cả đều thuận lợi.” Ninh Dạ thuật lại đại khái mọi chuyện sau đó, cơ bản là không nằm ngoài kế hoạch: “Bây giờ còn thiếu chuyện Ngọc Hoàng Cốt thôi, ta có một số ý tưởng mới.”
Để đảm bảo không có gì sai lầm, Ninh Dạ cố gắng thực hiện mỗi bộ phận của kế hoạch một cách riêng biệt, đảm bảo nếu có khâu nào trong kế hoạch xảy ra bất trắc, sẽ không ảnh hưởng tới khâu khác.
Ngọc Hoàng Cốt chính là khâu cuối cùng.
Vốn dĩ, theo ý Ninh Dạ, y định mượn chuyện Ngọc Hoàng Cốt dạy cho Lạc Cầu Chân một bài học, ít nhất cũng phải khiến hắn mất chức đường chủ Giám Sát đường.
Nhưng lần này nhận được Vạn Tượng đồ, năng lực huyễn thuật của Ninh Dạ được tăng cường, y cảm thấy kế hoạch có thể thay đổi một chút.
‘‘Ồ?’‘ Trì Vãn Ngưng nhìn y: “Chàng định làm thế nào?’‘
Ninh Dạ nói nhỏ bên tai cô.
Trì Vãn Ngưng nghe vậy hai mắt sáng rực lên: “Thú vị lắm, nhưng như vậy chẳng quá lợi cho Lạc Cầu Chân à?”
“Tăng cường bản thân mới là căn bản, Lạc Cầu Chân là một con rắn, đánh rắn không chết lại có hại cho mình, kế hoạch ban đầu không thể đánh chết hắn, chẳng bằng từ bỏ, chuyển thành cường hóa bản thân, để hắn kinh hãi một chút là được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
“May là chúng ta đã ghi lại trận chiến vừa rồi.” Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vậy mục tiêu thì sao?”
“Thì Huyền Cơ quan đi, có vài thứ... cũng nên thu hồi.”
Huyền Cơ quan là một đạo quán nhỏ tại Chấp Tử thành, bản thân nó có thể tính là một tiểu môn phái.
Nhưng khác với đại đa số môn phái của Mặc châu, Huyền Cơ quan hoàn toàn không độc lập.
Quan chủ Thanh Tâm là đại đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, do hắn là người bái sư khi đã có tài nghệ, vì vậy sau khi tu luyện thành công đã trở lại kế thừa Huyền Cơ quan của phụ thân.
Tuy thực lực của Huyền Cơ quan không mạnh nhưng có một đặc điểm, đó là am hiểu cơ quan trận pháp.
Trong ba môn phái am hiểu cơ quan trận pháp nhất Mặc châu, Huyền Cơ quan xếp thứ ba, người đứng đầu đương nhiên là Thiên Cơ môn.
Sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, thật ra Huyền Cơ quan cũng nhận được lợi ích rất lớn - bọn chúng cũng phái người tham gia chiến đấu, đả kích Thiên Cơ môn. Tuy công sức bọn chúng bị nhấn chìm trong quầng sáng của Nhạc Tâm Thiện, nhưng trong việc cướp bóc của cải của Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan bỏ rất nhiều công sức.
Mãi tới tận bây giờ, vẫn có không ít bảo vật của Thiên Cơ môn đang nằm trong tay Huyền Cơ quan, vì chỉ có bọn họ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Sau khi Thiên Cơ môn mất đi Thiên Cơ điện, vốn dĩ có ba bảo vật trấn môn, lần lượt là Thiên Cơ côn, Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ.
Trong đó Thiên Cơ côn là vật dụng của chưởng môn, nằm trong tay Ninh Dạ, còn Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ đang ở Huyền Cơ quan.
Thật ra tác dụng của Vụ Hoa bàn rất giống Côn Lôn kính, đều để phụ trợ quan sát thiên cơ. Vân Thủy Ngọc Lộ là một giọt lệ, nghe nói là là giọt lệ của thượng cổ thần thú ngưng đọng lại, rốt cuộc có phải thật không, không ai biết.
Nhưng nó có một tác dụng kỳ diệu, đó là có thể dùng để luyện bảo. Lấy nó làm vật dẫn để chế tạo bảo vật, bảo vật sẽ có một số ký hiệu đặc biệt.
Ninh Dạ không theo con đường luyện bảo, lại có Côn Lôn kính, vì vậy hai thứ này đều không có tác dụng gì với y. Nhưng đã là đồ của Thiên Cơ môn, đương nhiên vẫn phải thu hồi.
Huyền Cơ quan.
Bấy giờ đã là đêm khuya, Huyền Cơ quan vẫn đèn đuốc sáng choang.
Hắc Bạch thần cung còn đang lục soát Chấp Tử thành, tất cả tu sĩ thần cung người trên kẻ dưới, không để sót chỗ nào, không bỏ qua bất cứ đâu.
Trong tình huống này, đương nhiên Huyền Cơ quan không dám coi thường, châm lửa đốt đèn, phối hợp lục soát.
Có điều Thanh Tâm đạo nhân không ngờ được, có một số việc không phải hắn nghĩ không có là sẽ không xảy ra.
Ánh trăng trong trẻo, mát mẻ quang đãng.
Huyền Cơ quan vốn thanh tịnh đột nhiên bừng sáng như ban ngày.
Sau đó là một tiếng gầm điên cuồng:
“Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”
Không ngờ lại là giọng của Thanh Mộc Lão Tổ.