Trên chín tầng trời, không gian quang đãng.
Ninh Dạ ngồi ngay ngắn trong mây, trên đầu gối đựat một cây đàn cầm.
Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm của Trì Vãn Ngưng, bên trên cầm là một vật, Huyền Diệu Thiên Thiền.
Trước người còn có một vật đang lơ lửng, Phù Thế Bảo Châu, phía trước bảo châu là Nguyên Cực Thần Quang bay lượn.
Ngón tay búng nhẹ tiếng cầm vang lên.
Trong tiếng đàn réo rắt, mây mù bốn phía tỏa ra, ngay cả tia sáng cũng biến hóa theo.
Tiếng đàn du dương hòa nhã, như tiếng thì thầm của cô gái, mây và ánh sáng hóa thành từng thiếu nữ thanh xuân, tỏa ra quầng sáng vô tận, vừa múa vừa hát bên cạnh Ninh Dạ.
Âm luật nhanh dần, những vũ nữ do mây và ánh sáng hóa thành biến hóa, không còn nhẹ nhàng ca múa nưa, trên tay có thêm từng thanh kiếm, nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, hóa thành điệu kiếm vũ.
Ninh Dạ gẩy tay liên tiếp, tiếng đàn càng lúc càng gấp gáp, âm thanh vang dội, trên người cô gái múa kiến đã xuất hiện áo giáp, kết thành trận hình, hóa thành binh trận, khí thế hào hùng, sát khí ngập trời, nương theo đó là khúc ca chiến tranh bừng bừng khí thế.
Một con chim cắt vàng lướt qua, ngay lúc nó bay tới, những chiến binh từ mây mù cùng giơ kiếm, kiếm khí tỏa ra bốn phương.
Con chim cắt bay thẳng tới như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Lại bay thêm trăm nghìn trượng, đột nhiên chia ra năm sáu mảnh, hóa thành máu thịt rơi xuống trần thế.
Lúc này âm luật của Ninh Dạ mới chậm dần, những chiến binh mây mù kia lại hóa thành mây và ánh sáng, tiêu tán trong không trung.
Tiếng đàn ngưng bặt.
“Không tệ! Không tệ!”
Trì Vãn Ngưng từ đằng xa bay tới, cười nói: “Cuối cùng phu quân cũng dung hợp thành công rồi.”
Hành động vừa rồi là Ninh Dạ dung hợp quang đạo, đao đạo, huyễn đạo của mình lại.
Chuyện này đã khiến y tốn mất ba tháng.
Ánh sáng và âm thanh hóa thành ảo ảnh, thi triển Sát Khí đao khiến ảo ảnh có thể xuất đao, trong đó còn hấp thu một phần thủ pháp của Vân Quỷ Tử Lão - vì vậy Ninh Dạ còn cố ý tìm gặp Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông cũng rất hào phóng, y đã muốn thì cho y.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Còn kém xa lắm, ta không am hiểu huyền âm diệu pháp, âm luật chỉ là mượn Huyền Diệu Thiên Thiền để thực hiện. Hơn nữa còn cách mức hoàn thành quá xa, đâu thể mỗi lần giao chiến lại gảy đàn được?”
Ảo thuật mê hoặc ngũ giác, vì vậy có ngũ hoặc, ứng với năm loại mắt mắt tai mũi xúc giác và tâm, cũng chính là mê hoặc hình ảnh, mê hoặc thính giác, mê hoặc mùi hương, mê hoặc cảm xúc, mê hoặc tâm thần.
Trước đây ảo thuật của Ninh Dạ chủ yếu mê hoặc hình ảnh, những phương diện khác không phải sở trường của y, vì vậy đa số ảo thuật của y không thật sự lừa được đối thủ mà chỉ khiến đối thủ không tìm ra bản thân, mê hoặc tầm mắt.
Huyền Diệu Thiên Thiền đã giúp Ninh Dạ bổ sung khuyết điểm mê hoặc thính giác. Nhưng trong ngũ hoặc, mê hoặc hình ảnh và mê hoặc tâm thần là quan trọng nhất, ba thứ khác lại không quan trọng đến vậy, vì vậy chỉ là đền bù nhỏ chứ không phải tiến bộ lớn.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Có gì mà không được, TIêu Công Tử và Cầm Thư Sinh mỗi khi giao chiến đều sử dụng âm luật.”
“Chỉ là làm màu thôi.” Ninh Dạ không hề khách khí bác bỏ: “Chiến đấu là nơi quyết định sinh tử, lấy đâu ra thong dong? Người mà thong dong là chưa tới lúc mấu chốt định đoạt sinh tử, bắt nạt kẻ yếu còn được, đối phó với cường giả là tự tìm đường chết.”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt với y: “Có phải ai cũng như chàng đâu, chuyên tìm người mà mình đánh không được để đấu.”
“Không làm như vậy thì tiến bộ thế nào được.” Ninh Dạ ném trả Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm cho Trì Vãn Ngưng: “Từ hôm nay trở đi, không cần đàn cầm này nữa.”
“Nếu vậy, chẳng bằng tới tìm Hứa Ngạn Văn thỉnh giáo hắn pháp thuật âm luật?”
“Không cần!” Ninh Dạ lắc đầu: “Ta cần học quá nhiều thứ, không còn sức phân tâm thêm chuyện khác. Dùng âm luật tấn công kẻ địch không phải thứ ta cần, bù đắp khuyết điểm, giúp huyễn thuật càng chân thật là được. Thứ ta thật sự cần là cái này!”
Nói xong, y vung tay áo, mây mù xung quanh biến hóa, không ngờ lại hình thành một dải đình đài lầu các, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Ảo thuật.
Vạn Tượng đồ là trọng bảo về ảo thuật, Khi Thiên thuật chính là căn cơ của ảo thuật.
Trước đây Ninh Dạ chỉ có thể dùng Khi Thiên thuật che giấu bản thân, nhưng sau khi tu vi tăng cường, lại có thêm Vạn Tượng đồ, dần dần, y đã có thể sử dụng Khi Thiên thuật ở bên ngoài.
Ảo thuật không có năng lực tấn công nhưng có hiệu quả che giấu và lừa dối.
Sử dụng Vạn Tượng đồ, giờ phút này có thể coi là ảo thuật của Ninh Dạ đã có thành tựu, trừ phi đối thủ có năng lực chuyên quan sát huyền hư, phá ảo ảnh, bằng không y có thể lừa tu sĩ Hoa Luân bình thường, thậm chí lừa được tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp.
Dù sao ảo thuật hạ thủ vào ngũ giác, không liên quan tới tu vi, theo lý mà nói nó là thứ thích hợp nhất để đối phó với đối thủ trên cấp mình.
Nhưng ảo thuật dù sao cũng chỉ là ảo thuật, không có năng lực giết địch.
Thứ thật sự giết địch vẫn là Sát Khí đao.
Sát Khí đao có thể hóa vạn vật thành đao, thậm chí sử dụng cả ánh sáng, như vậy, dưới ảnh hưởng của Sát Khí đao, ảo trận đã có hiệu quả công phạt, nhưng về uy lực còn rất kém, có kết quả như hiện giờ là nhờ Nguyên Cực Thần Quang.
Nguyên Cực Thần Quang vốn là thần vật, pháp tắc đại đạo hệ quang, giúp Ninh Dạ được lợi không nhỏ trong đại đạo hệ quang. Trước đây y chỉ có thể ngưng tụ ánh sáng thành mưa, ảo thuật cũng chỉ có thể che giấu chứ không thể lừa dối, bây giờ đã đạt tới trình độ lừa dối nhất định, hơn nữa pháp tắc đại đạo hệ quang của y sẽ tiến bộ, dùng nó làm đao, uy lực cũng bắt đầu tăng cường.
Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ, đặc điểm lớn nhất là tốc độ nhanh, gần như không thể tráh nổi, nhược điểm lớn nhất là uy lực nhỏ, cho nên khi đối phó với mục tiêu đã phòng ngự thì tác dụng không lớn. Vì vậy mỗi lần sử dụng chiêu này, Ninh Dạ đều tập kích đột ngột, nếu đối thủ đã đề phòng thì hiệu quả không được tốt.
Bây giờ tu vi bản thân của Ninh Dạ tăng cường chỉ có hạn, nưhung Nguyên Cực Thần Quang ngưng tụ pháp tắc đại đạo hệ quang, dùng nó làm căn cơ thi triển Ngưng Quang Thành Nhận, uy lực tăng cường gấp bội, không rõ hiệu quả tăng thêm bao nheieu lần.
Bây giờ nếu Khổng Triêu Thăng trúng một đòn Sát Khí đao Ngưng Quang Thành Nhận của y, hắn sẽ không bị cơ thể máu thịt ràng buộc nữa rồi.
Cứ như vậy, dùng Vạn Tượng đồ và Nhật Luân kính chế tạo ảnh ảnh, dùng skd và Nguyên Cực Thần Quang tấn công, lại dùng Lưỡng Nghi Chân Cương dung hợp, hình thành pháp thuật chứa cả ảo ảnh và sát phạt.
Đây mới là thứ y theo đuổi, thực sự kết hợp sở học tự thân, hình thành thủ đoạn độc nhất vô nhị của mình.
Vì vậy một kahức sau, mây trắng vạn trượng đã hóa thành hư ảo, nhưng không phải không còn tồn tại nữa mà là ẩn vào trong tối, chờ đợi chứ không phát động.
Trì Vãn Ngưng nói: “Phu quân đã đi lên con đường của mình, cũng có thể coi đã sáng tạo ra một môn tiên pháp, hay là dặt tên cho pháp thuật này đi.”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nió: “Cứ gọi là Yên Vũ Trọng Lâu đi.”
“Yên Vũ Trọng Lâu?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc: “Sao lại đặt tên này?”
Ninh Dạ cười nói: “Mây khói mờ mịt là ảo ảnh, mưa rơi mờ mịt là sát phạt, mưa bụi mờ mịt là đạo của lưỡng nghi, lại thêm ta có tu vi như bây giờ cũng là nhờ phúc của Yên Vũ lâu, không có tên nào thích hợp hơn.”
Trì Vãn Ngưng cười ha hả: “Không khéo Yên Vũ lâu sẽ hận chàng đến chết mất!”
Ninh Dạ nghiêm túc: “Đang muốn bọn chúng như vậy đây!”
Yên Vũ lâu càng hận y, công lao của Ninh Dạ càng quan trọng.
Một người muốn xây dựng uy thế của mình trong môn phái, sao lại không có kẻ địch bên ngoài tôn thêm?
Ninh Dạ thể hiện thần uy, bẫy chết Khâu Mộng Sơn, đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt, là thù hận giữa y và Yên Vũ lâu, cũng là công lao của y đối với Hắc Bạch thần cung.
Yên Vũ lâu căm thù y, thậm chí trả thù y, tương đương với nhắc nhở Hắc Bạch thần cung y có công lao, y rất quan trọng.
Trì Vãn Ngưng vỗ tay: “Nói đúng lắm!”
“Đúng rồi, Công Tôn Dạ về Yên Vũ lâu chưa?”
“Đã trở về, tuy không hoàn hành nhiệm vụ nhưng cũng không bị trách phạt.”
“Ừ, vậy là tốt rồi!”
Công Tôn Dạ trở về Yên Vũ lâu, Cố Tiêu Tiêu cũng đã đến Vạn Hoa cốc, Công Tôn Điệp thì không biết chạy đi đâu tiêu dao khoái hoạt.
CÒn về Cừu Bất Quân, ông đang chơi đùa vui vẻ cùng con hồ ly nhỏ.
Cừu Bất Quân không nuốt lời, ngay trong ngày hôm đó ông đã tìm một con hồ ly nhỏ, đưa đuôi Cửu Vĩ Yêu Hồ cho nó, thấy con hồ ly nhỏ kia vui vẻ dung nhập đuôi hồ ly vào người mình.
Nhưng ông cũng làm một chuyên ngoài lời hứa - ông không thả con hồ ly đi mà định nuôi nấng nó, lòng đầy mong đợi tương lai sẽ có một trợ thủ.
Lại thêm Cửu Vĩ Yêu Hồ biết thân phận của ông, vạn nhất yêu hồ thức tỉnh ký ức, chẳng phải ông sẽ bại lộ à?
Nhưng nghĩ tới chuyện Cửu Vĩ Yêu Hồ chết rất ly kỳ, Cừu Bất Quân lại có thêm một con hồ ly, vì vậy Ninh Dạ thẳng thắn nghĩ kế, để Hắc Bạch thần cung đem cơ thể đã chết của Cửu Vĩ Yêu Hồ ra buôn bán, lại để Cừu Bất Quân dùng công huân mua lại. Cứ thế Cừu Bất Quân cũng có thêm một lý do danh chính ngôn thuận để nuôi con hồ ly này - dùng danh nghĩa là sử dụng máu thịt Cửu Vĩ Yêu Hồ nuôi hồ ly, xem có nuôi được con Cửu Vĩ Yêu Hồ nữa không.
Mọi người chỉ coi chuyện này là trò cười chứ chẳng để ý mấy, dù sao Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng đã mất tinh huyết, chỉ còn da lông với máu thịt bình thường, giá trị có hạn, chỉ dùng nó thì khó mà bồi dưỡng được Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cuộc sống trở nên bình thản, ngày qua ngày chỉ có tu hành và tụ họp. Những ngày tháng này bỗng rất yên tlành.
Vì vậy Ninh Dạ bắt đầu suy nghĩ, mình có nên tìm cơ hội ra ngoài một chút không.
Trì Vãn Ngưng biết tâm tư của y: “Muốn tới thăm Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp? Ta khuyên chàng chơ svội. Tuy bây giờ thực lực của chàng đã tăng cường nhưng dõi mắt khắp Trường Thanh giới, có không biết bao nhiêu người mạnh hơn chàng, chàng cần phải củng cố tu vi. Quan trọng là bây giờ chàng có Nguyên Cực Thần Quang.”
Ninh Dạ thở dài.
Tuy đã nhận được Nguyên Cực Thần Quang nhưng do đó lại có thêm một phiền toái, đó là bây giờ y không thể tùy ý hành động.
Dù sao Hắc Bạch thần cung chỉ cho y mượn Nguyên Cực Thần Quang, bọn Nhạc Tâm Thiện sẽ không để Ninh Dạ rời khỏi tầm mắt của mình, Ninh Dạ muốn ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải để Nguyên Cực Thần Quang lại.
Nhưng nghĩ tới tính khí rắm chó của Hắc Bạch thần cung, một khi để lại, e là khó mà lấy về.
Vì vậy rõ ràng là có thêm một trọng bảo nhưng lại thành hạn chế khiến mình không thể ra ngoài, Ninh Dạ cũng buồn bực không thôi.
Đúng lúc này, một con chim hình thành từ mây mù đột nhiên bay tới, lúc tới cạnh Ninh Dạ, nó hóa thành ánh sáng tiêu tán, một tin tức đã được chuyển cho Ninh Dạ.
“Mộc Khôi tông muốn gặp ta?” Ninh Dạ ngạc nhiên.
“Bọn họ tìm chàng làm gì?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“ Còn làm gì nữa? Đòi nợ chứ sao?” Ninh Dạ tức giận nói.
Chuyện lần này, Mộc Khôi tông đã giúp cho y rất nhiều, thậm chí đưa y Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, tuy bản thân bọn họ cũng liếm được lợi lộc nhưng Ninh Dạ biết với khẩu vị của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ không thỏa mãn.
Quan trọng là sau chuyện lần này, Mộc Khôi tông đã hoàn toàn xác nhận thân phận của Ninh Dạ.
Trong tình huống hiện tại...
Ninh Dạ thở dài: “E là lần này yêu cầu của bọn họ sẽ không nhỏ!”