Nếu muốn Hắc Bạch thần cung sợ hãi, đây là chuyện gần như không thể.
Đừng nhìn hai năm qua Hắc Bạch thần cung tổn thất nặng nề, nhưng chỉ thương gân chứ không tới cốt, thực lực tổng hợp của Hắc Bạch thần cung không bị ảnh hưởng quá lớn, thậm chí còn chẳng đến mức lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, người ta chưa đến mức gầy.
Còn liên kết các môn phái uy hiếp cũng vô dụng.
Ba liên minh ba môn phái, chẳng ai sợ ai, nếu thật sự giao chiến, chắc chắn phe thứ ba sẽ hưởng lợi, đây là nguyên nhân không dễ xảy ra đại chiến tiên giới.
Vì vậy điều thứ nhất không thể được, chỉ còn điều thứ hai.
Khiến Hắc Bạch thần cung tự nguyện từ bỏ.
“Làm sao họ mới tự nguyện từ bỏ được?” Chung Nam Quỳ hỏi.
Ninh Dạ nói: “Phải hợp lý cả về lợi ích và thể diện, có được cũng phải có mất, nếu muốn Hắc Bạch thần cung cam tâm tình nguyện từ bỏ Đông Phong quan, như vậy bọn họ phải được lợi về bên ngoài.”
“Vậy chẳng phải là trao đổi à? Không được.” Chung Nam Quỳ lắc đầu.
Mộc Khôi tông và Hắc Bạch thần cung là tử địch, thù sâu như biển. Tuy thù hận cũng có thể hóa giải nhưng cần có thời gian.
Mộc Khôi tông nhiều lần xuống tay với Hắc Bạch thần cung, giai đoạn hiện tại không thể hóa giải được, vì vậy không thể giao dịch được.
Hơn nữa trao đổi thì được lợi ở chỗ nào, bọn họ bảo Ninh Dạ ra tay chẳng là để được lợi cơ mà?
“Ta đâu có bảo các ngươi trực tiếp giao dịch với Hắc Bạch thần cung, cũng có thể thực hiện gián tiếp mà.”
“Gián tiếp như thế nào?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ còn chưa biết được, ta chỉ nói hướng suy nghĩ giải quyết vấn đề này, cụ thể thì ta còn cần thời gian suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Không thành vấn đề!”
Chung Nam Quỳ cũng biết đây là chuyện lớn, không định ép Ninh Dạ.
——————————————————
“Không ngờ bọn họ lại mưu đồ Đông Phong quan, khẩu vị của Mộc Khôi tông đúng là lớn thật.”
Trên bầu trời, Trì Vãn Ngưng dựa vào lòng Ninh Dạ nhưng tâm trạng không được tốt.
Tuy đã đoán có lẽ Mộc Khôi tông sẽ đưa ra nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng không ngờ lại khó tới vậy.
Ngược lại, Ninh Dạ khá bình tĩnh.
Thấy y như vậy, Trì Vãn Ngưng oán trách, trợn mắt với y: “Chàng cứ như không có chuyện gì ấy.”
Ninh Dạ cười nói: “Phiền toái đã đến rồi, còn làm thế nào được nữa, đành nghĩ cách giải quyết thôi.”
“Chuyện Đông Phong quan, chàng có cách nào giải quyết? Chàng nghĩ có thứ lợi ích gì mà khiến Hắc Bạch thần cung từ bỏ Đông Phong quan?”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Phiền toái mà ta chỉ không phải thứ này.”
“Hả?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
Ninh Dạ nói: “Là Mộc Khôi tông.”
Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ: “Mộc Khôi tông?”
“Đúng. Hôm nay bọn họ có thể yêu cầu ta đoạt lấy Đông Phong quan cho bọn họ, nếu ta giúp bọn họ làm được, sau này có phải bọn họ sẽ bắt ta đoạt lấy toàn bộ miền đông Mặc châu cho bọn họ không? Lần sau nữa sẽ là toàn bộ Mặc châu? Cuối cùng, chắc bọn họ đã đoán ra Thiên Cơ điện trên tay ta, có phải tương lai còn đòi cả Thiên Cơ điện không?”
“Không thể nào?” Trì Vãn Ngưng giật mình, há hốc miệng.
“Sao lại không? Xưa nay Mộc Khôi tông đâu phải thiện nam tín nữ gì, hơn nữa khẩu vị của con người sẽ càng lúc càng lớn. Trước đây bọn họ còn chưa xác định được thân phận của ta, không tiện làm gì ta. Bây giờ đã biết thân phận rồi, chắc chắn sẽ từ từ bức ép, tranh thủ thời gian tối đa hóa giá trị của ta. Bây giờ bọn họ không đòi Thiên Cơ điện là vì lo ta sẽ cá chết rách lưới, không nhận được thứ gì, sau khi ép cạn giá trị của ta, đó là lúc vắt chanh bỏ vỏ rồi.”
“Chết tiệt!” Trì Vãn Ngưng tức giận đấm một cái lên người Ninh Dạ, cứ như y mới là kẻ địch.
“Đừng lo.” Ninh Dạ lại chẳng để ý: “Chuyện này đã được đoán trước, chẳng qua nó đến hơi sớm mà thôi.”
Từ xưa tới nay, Ninh Dạ không hy vọng gì ở Mộc Khôi tông, từ đầu đến cuối hai bên chỉ hợp tác, vốn chẳng có tình cảm gì.
“Vậy làm sao bây giờ?” Trì Vãn Ngưng hoảng hốt.
Ninh Dạ cười nói: “Yên tâm đi, ít nhất bây giờ bọn họ sẽ không làm như vậy. Nhưng để đề phòng, chúng ta phải xem xét nguy cơ này.”
Vừa nghĩ tới Ninh Dạ phải tính kế làm sao đoạt được Đông Phong quan, còn phải nghĩ cách đối phó với khẩu vị càng lúc càng lớn của Mộc Khôi tông trong tương lai, Trì Vãn Ngưng cũng thấy đau đầu: “Một Đông Phong quan đã đủ đau đầu rồi, còn cả chuyện này nữa, không phải càng ngày càng khó à?”
“Cái này thì chưa chắc, có lúc gộp hai phiền toái lại, không khéo còn thoải mái hơn.” Ninh Dạ cười nói.
“Hả?” Trì Vãn Ngưng lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ chậm rãi nói: “Trước đây ta coi Mộc Khôi tông là đồng minh, bọn họ có gì cần thì ta cố gắng hết sức hoàn thành, không hề lơi lỏng. Trong tình huống này, Đông Phong quan là một vấn đề cực kỳ khó khăn. Nhưng nếu tương lai Mộc Khôi tông không những không còn là đồng minh, thậm chí có thể trở thành kẻ địch lớn nhất uy hiếp đến bản thân, tình hình đã thay đổi. Có một số việc không cần tập trung nhiều như trước nữa.”
Trì Vãn Ngưng không khỏi căng thẳng: “Chàng định coi Mộc Khôi tông là kẻ địch à? Đừng quên bọn chúng đã biết phân phận của chúng ta.”
“Vì vậy ta có thể coi bọn chúng là kẻ địch nhưng không thể để bọn chúng coi chúng ta là kẻ địch!” Ninh Dạ nghiêm túc đáp lời.
Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý Ninh Dạ: “Ý chàng là...”
“Tính cả bọn chúng vào.” Ninh Dạ trả lời.
Trước đây Ninh Dạ chỉ là gián điệp trong Hắc Bạch thần cung.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ cũng tương đương với gián điệp trong Mộc Khôi tông - nhắc lại thì, có lẽ bây giờ y là người mà Mộc Khôi tông tin tưởng nhất.
Quan trọng nhất là, trong lòng Ninh Dạ, tất cả tiên môn đều có tội!
Ngoài báo thù ra, lý tưởng của hắn là tiên phàm vĩnh viễn cách biệt, khiến tiên không thể nô dịch phàm được nữa!
Trong tình huống này, đừng nói Mộc Khôi tông, thậm chí Vạn Hoa cốc cũng có thể bị diệt trừ.
Nhưng y sẽ không nói chuyện này cho Trì Vãn Ngưng - lý tưởng quá lớn, lớn tới mức chính y cũng không dám nghĩ nhiều.
Sau khi xác nhận phương hướng chính, chuyện Đông Phong quan lập tức sáng sủa rộng rãi hơn nhiều.
Vấn đề đầu tiên là, chắc chắn chuyện này không thể giải quyết nhanh chóng được.
Phải kéo dài thời gian.
Trước đây Ninh Dạ làm chuyện gì cũng chỉ mất có mấy ngày, thậm chí trận đại chiến của ngũ phái trong Chấp Tử thành cũng chỉ mất mấy tháng.
Nhưng bây giờ phải kéo dài thời gian, Ninh Dạ sẽ không hoàn thành việc này nhanh chóng.
Vì vậy y nhanh chóng thiết lập một kế hoạch.
Một kế hoạch có vẻ không tệ.
——————————————
Ba ngày sau.
Chung Nam Quỳ xem kế hoạch, nhíu mày: “Hiệp ước thuê mướn?”
“Đúng! Hiệp ước thuê mướn.” Ninh Dạ nói: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không thể chuyển nhượng đất đai, nhưng có thể bàn bạc thuê mướn.”
“Nhưng chúng ta muốn chiếm cứ vĩnh viễn!” Chung Nam Quỳ nói.
“Đâu tiên phải giải quyết vấn đề có hay không đã rồi mới giải quyết vấn đề sở hữu dài hạn. Chỉ cần nắm được trong tay, chẳng lẽ vịt đã bị nấu chín còn bay được à?”
Ninh Dạ vừa nói vừa chỉ Nguyên Cực Thần Quang trên tay, ánh mắt Chung Nam Quỳ lóe lên vẻ tham lam.
Nhưng hắn đã hiểu cách nghĩ của Ninh Dạ.
Chung Nam Quỳ gật đầu nói nói: “Cách này khả thi đấy, nhưng phải làm sao thì Hắc Bạch thần cung mới chịu cho chúng ta thuê Đông Phong quan? Đây vẫn là giao dịch! Hơn nữa chúng ta phải trả giá ra sao?”
Lúc nói câu cuối, Chung Nam Quỳ cố ý nhấn mạnh - Mộc Khôi tông muốn không phải trả giá, hoặc trả giá thấp nhất mà vẫn chiếm được Đông Phong quan.
“Muốn giải quyết một vấn đề to lớn phức tạp, biện pháp tốt nhất là tách nó thành rất nhiều vấn đề nhỏ tương đối đơn giản.” Ninh Dạ cười nói: “Làm sao để Hắc Bạch thần cung đồng ý cho thuê là một vấn đề, trả giá ra sao là vấn đề khác. Tuy hai vấn đề này đều rất khó nhưng rõ ràng là đơn giản hơn chuyện trực tiếp đánh chiếm Đông Phong quan. Còn muốn giải quyết hai vấn đề này thì phải chia nhỏ chúng thành từng vấn đề nhỏ hơn một bậc nữa,. Ví dụ như Hắc Bạch thần cung không thể cho chúng ta thuê được nhưng không nghĩa là bọn chúng sẽ không cho người khác thuê...”
Ninh Dạ từ từ dụ dỗ, hắn dùng từ chúng ta, hiển nhiên đã đặt bản thân trong lập trường của Mộc Khôi tông, khiến Chung Nam Quỳ cảm thấy thoải mái.
Nếu ngươi muốn một người tin tưởng lời nói của mình, biện pháp tốt nhất là ra vẻ, đưa ra một loạt các luận điểm.
Khi lý luận hợp lý, đối phương có vẻ ‘đột nhiên hiểu ra’, còn cảm thán ‘hóa ra là thế’, mọi chuyện đã thành công được một nửa.
Tuy Chung Nam Quỳ là đại năng Vạn Pháp nhưng hắn am hiểu pháp thuật chứ không phải phương pháp, lúc này bị Ninh Dạ nói đến mức ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy những lời của y rất có lý.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ biết đã đến lúc rồi.
Y nói: “Nhưng kế hoạch này quá khổng lồ và phức tạp, muốn hoàn thành tất cả mọi chuyện cần thời gian khá dài để bố trí.”
‘‘Bao lâu?’‘
“Ít nhất cũng mười năm.”