Trên Vân Tiêu Phi Xa, Ninh Dạ ngồi khoanh chân, Nguyên Cực Thần Quang trong tay khẽ tỏa sáng, mỗi luồng sáng đều mang theo pháp tắc đại đạo thần bí khó lường.
Cho dù có Tuyền Cơ xích, có Lượng Thiên thuật, nhưng thực tế muốn thật sự cảm ngộ được thần vật như vậy vẫn không phải chuyện dễ.
Ninh Dạ có thể cảm giác được đặc tính lớn nhất của vật này là biến hóa bất định.
Ánh sáng vốn là hư huyễn nhưng không thật sự là hư ảo, xét theo tầng thứ vĩ mô thì là hư, theo cấp bậc vi mô lại là thật, có thể chuyển hóa qua lại.
Tiên nhân thu cả núi Tu Di vào trong hạt cải, chính là như vậy.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, bản thân đã là thứ hư vô mờ ảo nhất, khó nắm bắt nhất, nhưng cũng là thứ có uy năng đại đạo hùng vĩ vô tận nhất.
Hắc Bạch thần cung có thể đặt chân trong Trường Thanh Cửu Châu cũng là vì bọn họ là người có đột phá lớn nhất trong phương diện này.
Từ khi nhận được vật này, Ninh Dạ càng tham ngộ càng cảm thấy vô cùng ảo diệu, xem ra vị tổ sư từng chế tạo Nguyên Cực Thần Quang chắc chắn có tu vi thiên nhân, quá nửa là người sống từ thời trước khi Phá Giới bi vỡ nát, đại năng cảnh giới thứ sáu hay thứ bảy nên mới sáng tạo được thần vật như vậy.
Thời khắc này hắn đang cảm nhận thì một làn gió thơm ập tới.
Hóa ra là Phong Ngọc Yên bước vào.
Cứ thế ngồi trước mặt Ninh Dạ, chống gò má thơm nhìn y.
Ninh Dạ bị hành động khó hiểu này làm cho ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”
“Ngắm gương mặt điển trai của ngươi.” Phong Ngọc Yên trực tiếp nói.
Ơ.
Ninh Dạ không biết phải nói gì. “Cô có thể không nói trực tiếp như vậy được không?”
Phong Ngọc Yên bèn nói: “Ngươi có biết vì sao phụ thân lại muốn ta đi cùng ngươi không?”
Ninh Dạ nhìn cô, cô nói: “Vì ta đã yêu cầu.”
Quả nhiên là vậy.
“Vì sao?” Y hỏi.
“Vì ta muốn ngươi!” Phong Ngọc Yên trực tiếp trả lời.
Ninh Dạ thầm run rẩy, tuy đoán được một số việc nhưng thật sự không ngờ nha đầu này lại to gan lớn mật, nói thẳng như vậy.
Ninh Dạ đành cười khổ: “Phong cô nương nói đùa rồi.”
Phong Ngọc Yên lại trả lời: “Có gì mà không được? Ai chẳng muốn những thứ tốt đẹp cơ chứ. Cũng như một món bảo bối, ngươi thấy, ngươi thích, ngươi muốn có nó.”
Ninh Dạ trả lời: “Ta là người, không phải bảo bối.”
“Không có gì khác nhau. Trong Chấp Tử thành có bao nhiêu nữ nhân bán mình vì tiền tài, nữ nhân chính là hàng hóa. Nữ nhân đã vậy, nam nhân cũng chẳng khác gì.”
Ninh Dạ nheo mắt: “Cô coi ta là hàng hóa?”
Phong Ngọc Yên lắc đầu: “Ta chỉ trả lời câu người không phải bảo bối của ngươi thôi, nhưng nếu ngươi coi mình là hàng hóa, ta cũng không để ý.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Cô và Văn Ngưng là bằng hữu, làm như vậy không thấy quá đáng ư?”
“Chính vì là bằng hữu nên càng phải dụ dỗ chứ.” Phong Ngọc Yên lý lẽ thẳng thừng: “Nếu ta thành công chứng tỏ ngươi không phải hôn phối thích hợp với cô ấy, ta đang hy sinh bản thân mình vì cô ấy. Nếu ta ko thành công chứng tỏ ngươi là hôn phối thích hợp với cô ấy, vẫn là ta hy sinh bản thân giúp cô ấy thử thách ngươi.”
Lý luận này khiến Ninh Dạ trợn mắt há hốc mồm, biết rõ là sai nhưng không biết nên phản bác ra sao.
Sau khi suy nghĩ, y nói: “Ngươi cũng đối xử với phụ thân ngươi như vậy à?”
Phong Ngọc Yên nheo mắt lại: “Đương nhiên là không, ta chỉ nói với người, hiếm hoi lắm mới có một nam nhân khiến ta động tâm, người cũng vừa ý, chẳng bằng để ta tiếp cận thử xem. Đằng nào thì Thanh Mộc cũng đã chết, Trì Vãn Ngưng không còn chỗ dựa, cha ta sẽ không để ý chuyện ta tranh giành với cô ấy.”
...
“Đương nhiên, người không cho ta trao thân cho ngươi quá sớm.” Phong Ngọc Yên lại bồi thêm một câu.
Ninh Dạ vui vẻ, y gật đầu: “Điện chủ không cần lo về chuyện này vì ta không định động tới cô. Ta thay Văn Ngưng cám ơn sự hy sinh của cô, cô đã giúp nàng ấy kiểm tra ta rồi, ta là hôn phối thích hợp với cô ấy.”
Phong Ngọc Yên còn định nói gì đó, Ninh Dạ đã lên tiếng ngăn cản: “Ta muốn nghiên cứu Nguyên Cực Thần Quang, xin lỗi vì không thể tiếp đón thêm.”
Phong Ngọc Yên lại chẳng đi nhưng cũng không quấy rầy y, cứ thế cởi giầy ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, nhìn y tìm hiểu Nguyên Cực Thần Quang.
Nhưng có cô ở đây, tâm tư của Ninh Dạ lại khó lòng tập trung.
Y thở dài một tiếng, đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Có gì đâu.” Phong Ngọc Yên nâng cằm nói: “Suốt ngày ở trong núi tu hành, quá tẻ nhạt. Hiếm khi có người trông vừa mắt nhưng lại không chịu để ý tới ta, ta đành ngồi bên cạnh tự ngắm hoa thôi.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ bị người ta coi là hoa, ngồi thưởng thức.
Tuy mọi người đều thích cái đẹp, cái danh ‘đẹp’ của Ninh Dạ đã lan truyền, nhưng hiếm có người này nói thẳng như Phong Ngọc Yên.
Ninh Dạ đành nói: “Cô ngồi đây, ta không cảm ngộ được.”
“Thế thì tán gẫu đi.”
“Ta không nghĩ có gì để tán gẫu với cô.”
“Cái này thì chưa chắc. Dù sao ta cũng là con gái của Phong Đông Lâm, ta biết hầu hết mọi chuyện trong Hắc Bạch thần cung, có rất nhiều chuyện để tán gẫu.” Phong Ngọc Yên chu môi nói.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động: “Vậy cô có biết Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành không?”
“Hắn à?” Phong Ngọc Yên ngẩn ra: “Biết chứ, sao vậy?”
“Ngươi biết chuyện hắn bị Đông Kỳ Sứ đuổi khỏi môn hạ không?”
“Hóa ra ngươi định tán gẫu về chuyện này.” Phong Ngọc Yên hưng phấn hẳn lên: “Đây là một bí mật đấy, nhưng bổn cô nương lại biết một chút. Nói vậy thì, ngươi có hứng thú tán gẫu với ta rồi?”
Ninh Dạ dùng tay ra dấu mời.
Phong Ngọc Yên lại không nói câu nào, cứ thế nhìn trừng trừng vào Ninh Dạ, đột nhiên cô vươn tay ra, vuốt lên mặt Ninh Dạ một cái, sau đó gương mặt tự ửng hồng, tiếp đó cô bay ra ngoài xe, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc vọng từ ngoài vào: “Ngươi muốn biết thì ta lại không nói đấy, dụ dỗ ngươi đấy, đợi ngươi tự tới nhờ ta!”
Làn gió thơm thoang thoảng.
Ninh Dạ sửng sốt trong chốc lát, không khỏi bật thốt: “Yêu nữ!”
Ai mà ngờ con gái của Phong Đông Lâm lại là người như vậy?
Y không khỏi lắc đầu cười khổ, có cô ở đây, lại thêm tên hề Hà Nguyên Thánh ở bên ngoài, chuyến đi lần này y sẽ không cô quạnh.
——————————————————
Ninh Dạ đoán không sai, có Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh đi cùng, chắc chắn không thể cô quạnh.
Chỉ bay trong nửa ngày, Ninh Dạ đã phát hiện ra có vấn đề.
Vân Tiêu Phi Xa đang hạ xuống.
Ninh Dạ ngạc nhiên, bay ra ngoài xe: “Có chuyện gì vậy, sao lại hạ xuống?”
Dương Nhạc đi tới: “Khởi bẩm tuần tra viên, là Hà đại thiếu gia, ngài ấy nói bay suốt chặng đường vừa rồi đã mệt rồi, muốn hạ xuống nghỉ ngơi.”
Ninh Dạ nghe vậy nổi giận: “Hắn ngồi trong xe còn chả nhích mông cái nào, sao lại bay mệt được?”
Dương Nhạc cười khổ: “Bên dưới là Hoa Giang thành.”
Nghe cái tên này, Ninh Dạ lập tức hiểu ra.
Hoa Giang thành là vùng đất trăng hoa nổi tiếng ở Mặc châu.
Đừng nhìn Chấp Tử thành là quốc đô, nhưng nó nằm trong góc, lại thêm trong tiên môn có nhiều tu sĩ hết lòng vì đại đạo, không gần nữ sắc, thậm chí có người cực kỳ phản đối, vì vậy Chấp Tử thành không phải hoa đô của thiên hạ.
Ngược lại Hoa Giang thành tiếp giáp với Chấp Tử thành, là một trong tam đại hoa thành đã được công nhận tại Mặc châu, chỉ riêng kỹ nữ đã đăng ký đã lên tới hàng vạn, nghe nói còn có nữ tu trà trộn bên trong, số hoa khôi phải tính theo đơn vị hàng trăm.
Hà Nguyên Thánh thích nữ sắc, nếu không chui vào khóm hoa đã chẳng phải là hắn.
Nhưng ngươi thích đi đâu chơi thì tới đó chơi à, nếu kéo dài hành trình của ta thì sao?
Trong lòng Ninh Dạ đang thầm tức giận, đã bay lên đằng trước, lại thấy Lao Huyền Minh đang tranh luận với Hà Nguyên Thánh, hiển nhiên hắn cũng không muốn dừng lại ở đây.
Thế nhưng Hà Nguyên Thánh đã quyết định, Lao Huyền Minh cũng khó mà thuyết phục được.
Lúc này hắn đang cười to: “Các ngươi không muốn đi với ta cũng không sao, ta không để ý, nhưng Ngọc yên tỷ tỷ lại có hứng muốn đi chơi. Các ngươi đừng nói với ta, đi mà nói với tỷ ấy.”
Cô ta?
Ninh Dạ nhìn sang phía Phong Ngọc Yên.
Phong Ngọc Yên kiêu ngạo hất cằm: “Từ lâu đã nghe Hoa Giang thành có nhiều mỹ nhân tuyệt thế, ta cũng muốn tới xem xem rốt cuộc họ có phong thái ra sao.
...
Tiểu nha đầu nhà ngươi thật quá đáng!
Thấy bọn họ hạ dần xuống thành, Ninh Dạ đứng trong hư không, sắc mặt âm trầm như nước.
Lao Huyền Minh cũng rất không vui như y, cả giận nói: “Hai tên khốn kiếp tùy tiện làm bậy, ngươi nói xem vì sao chúng ta lại gặp phải hai tiểu tổ tông này.”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Nếu cứ để bọn họ vừa đi vừa chơi đùa như vậy, không khéo khi chúng ta tới Nam Thủy thì mọi chuyện xong xuôi cả rồi.”
“Đúng vậy, nếu để con ả Công Tôn Điệp kia chạy mất...” Nghĩ tới Công Tôn Điệp, mối hận của Lao Huyền Minh lại trỗi dậy, không khỏi bật thốt lên: “Thật muốn đánh cho tên khốn kiếp Hà Nguyên Thánh một trận.”
Lời này có phần quá đáng, đám tu sĩ thuộc hạ bên cạnh cùng cúi đầu, giả bộ không nghe thấy.
Đôi mắt Ninh Dạ lại sáng lên: “Đánh hắn à? Cũng là cách hay.”
Lao Huyền Minh nói xong câu này cũng tự thấy hối hận, nghe xong câu nói của Ninh Dạ còn bị dọa cho nhảy dựng lên: “Ninh huynh đệ, ngươi không định làm thật đấy chứ?”
Rất có thể Ninh Dạ sẽ trở thành Huyền Sách Sứ, vì vậy Lao Huyền Minh đổi sang gọi y là huynh đệ.
“Muốn dẹp giặc ngoài thì phải bình ổn bên trong trước đã, người xưa nói không sai. Ta thấy tên Hà Nguyên Thánh này cần được dạy dỗ một trận.” Ninh Dạ đã nói âm trầm.
Lao Huyền Minh ngạc nhiên nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, trong lúc nhất thời chỉ thấy mình lại không thể hiểu được người này.