Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn rồi.
Phong Ngọc Yên cũng ngoan ngoãn theo.
Hai người cúi đầu đi theo Ninh Dạ trở về, thậm chí khiến Lao Huyền Minh kinh ngạc tới rớt cả cằm.
Trên đường, hắn tới tìm Ninh Dạ, hỏi thẳng: “Ngươi làm thế nào vậy?”
“Ta đánh hắn một trận.” Ninh Dạ trả lời.
Lao Huyền Minh tức giận: “Ngươi không sợ chết à? Chưởng giáo yêu con như mạng.”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta có giết hắn đâu, chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi. Chưởng giáo sẽ không để ý đâu.”
“Bên ngoài thì không để ý, nhưng bên trong nghĩ thế nào thì ai mà biết được?”
“Vấn đề chính là ở đó, ai mà biết được?” Ninh Dạ mỉm cười: “Có lẽ chưởng giáo còn vui mừng vì ta thu phục được thằng nhãi khốn kiếp ấy thì sao?”
Lao Huyền Minh đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ: “Điều kiện là ngươi thật sự thu phục được hắn.”
“Không sai, vấn đề chính là chỗ này.”
“Vậy ngươi đã làm được chưa?”
Cuối cùng Ninh Dạ thở dài: “Gánh nặng mà đường xa.”
Hà Nguyên Thánh đã chịu cúi đầu, nhưng còn xa mới tới mức thu phục.
Bây giờ hắn chỉ nhẫn nhịn, sau này mà có cơ hội chắc chắn sẽ báo thù.
Lao Huyền Minh hiểu ý của y, hạ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Vừa rồi thằng nhãi ấy bảo Kiếm Quân ra tay giáo huấn ngươi đấy.”
“Ồ? Mới đó thôi đã bắt đầu rồi à? Thất bại ư?”
“Sao Kiếm Quân lại đáp ứng hắn được? Tuy ngươi giáo huấn hắn nhưng dù sao cũng chỉ là giáo huấn, đâu có giết hắn, cũng chẳng làm hắn bị thương. Quan trọng nhất là ngươi là ứng cử viên cho chức Huyền Sách Sứ, Kiếm Quân cũng không muốn chuốc phiền toái vào người.”
“Những bí vệ của thần cung thì sao?”
“Bọn họ lại càng không dám, bọn họ nói ngươi có mật lệnh của chưởng giáo, có thể khống chế đại thiếu gia.”
Ninh Dạ cười ha hả.
Lao Huyền Minh thấy vậy, trong lòng nghi ngờ; “Chưởng giáo cho ngươi mật lệnh thật à?”
“Có hay không, có quan trọng không?” Ninh Dạ thong dong hỏi ngược lại.
————————————————
Cho dù thế nào, ít nhất tạm thời Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên đã không dám sinh sự.
Năm ngày sau, đám người tới Nam Thủy Lạc thành thuận lợi.
Lạc thành là thành thị giàu có phồn hoa nhất khu vực phía nam, có ba con sông bốn cái hồ chảy qua khu vực này, đất đai màu mỡ, nên còn có tên là Thủy thành.
Trong thành có rất nhiều đường sông, đi trên đường phố trong thành có thể thấy đường sông phân bổ khắp nơi, tiếng thuyền ca văng vẳng.
Con gái phía nam dịu dàng thanh tú hơn phía bắc, tạo cảm giác thùy mị khác hẳn.
Hà Nguyên Thánh đến đây là không dời chân đi được, đôi mắt nhìn lung tung khắp nơi.
Nhưng hắn cũng có một điểm tốt, tuy háo sắc nhưng xưa nay không cưỡng ép dân nữ, mỗi khi có nhu cầu là sẽ vào kỹ viện, nhưng cái miệng lưỡi ba hoa thì chẳng thể tránh được.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới, Hà Nguyên Thánh nhìn rồi tặc lưỡi: “Yểu điệu thục nữ, không tệ không tệ. Mỹ nhân như vậy mà không trong kỹ viện đãi khách đúng là đáng tiếc, đáng tiếc.”
Giọng nói của hắn không nhỏ, cô gái kia nghe vậy mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt với hắn: “Vô sỉ!”
Chửi thề một câu rồi vội vàng bỏ đi.
Hà Nguyên Thánh chẳng buồn để ý mà còn cười ha hả, hiển nhiên không phải lần đầu hắn làm chuyện như vậy.
Minh Tứ Dã đã nhận ra suy nghĩ của hắn, nói: “Đã đến đây rồi, Ninh tuần tra viên tự tới Huyền Sách phủ đi, ta dẫn Hà thiếu gia đi dạo xung quanh.”
Hắn nói xung quanh, đương nhiên là kỹ viện xung quanh.
Ninh Dạ lại nói: “E là còn phải mời Hà thiếu gia đi cùng với ta.”
Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao? Ta không phải người của ngươi, không cần ngươi chỉ huy.”
Ninh Dạ nói: “Thiên Diện Ma Nữ - Công Tôn Điệp, một người mà có ngàn gương mặt, nếu bắt được cô ta thì một người bằng cả vạn nữ.”
Hà Nguyên Thánh nghe câu này trong lòng rung động, nhưng không ngờ sau đó lại lắc đầu: “Ngươi không dùng cái này mê hoặc ta được đâu. Phải biết những cô gái khác nhau sẽ tạo cảm giác khác nhau, Công Tôn Điệp tuy một người có cả ngàn gương mặt nhưng bản chất vẫn chỉ là một. Hà Nguyên Thánh đã lập lời thề sẽ cưỡi cả vạn người, sao lại lãng phí thời gian vào một mình cô ta được?”
Ninh Dạ không biết nhiều về hắn, không ngờ Công Tôn Điệp không mê hoặc được Hà Nguyên Thánh.
Cách suy nghĩ của tên này khác với người bình thường, hắn chỉ muốn hưởng thụ những cô gái khác nhau, tuy Công Tôn Điệp có cả ngàn gương mặt nhưng vẫn chỉ là một cô gái, vì vậy hứng thú của hắn chỉ có hạn.
Nhưng ngay sau đó Hà Nguyên Thánh lại lắc đầu: “Nhưng trong thiên hạ này luôn có một số người đã chẳng thể nào chiếm hữu được... Nếu đã thế, thử một chút cũng không tệ.”
Ninh Dạ không thuyết phục được hắn nhưng hắn lại tự tìm lý do cho mình.
Bản thân Ninh Dạ lại bắt đầu cảm thấy không ổn - nếu thằng nhãi này tìm được một cô gái biết huyễn hóa, cô ta biến thành Trì Vãn Ngưng thì xử lý ra sao?
Mẹ nó, ta nhắc tới Công Tôn Điệp làm gì?
Lần đầu tiên Ninh Dạ thấy hối hận, không ngờ bản thân cũng có lúc đưa ra ý tưởng tệ hại như vậy.
Hà Nguyên Thánh đã có hứng thú, bèn nhìn Ninh Dạ nói: “Lần này ngươi không trừng trị ta đấy chứ?”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Ngươi không gây phiền toái cho ta, ta cần gì trừng trị ngươi?”
“Sau khi bắt được Công Tôn Điệp, giao cho ta, thế nào?” Hà Nguyên Thánh lại nhìn Lao Huyền Minh.
Lao Huyền Minh cười âm hiểm: “Ta chỉ hận không thể chém vạn đao băm xác con ả này, khiến nó chịu hết mọi loại dằn vặt trên trần gian. Nếu Hà thiếu gia muốn thưởng thụ, Huyền Minh nào dám tiếc rẻ. Chỉ cần Hà thiếu gia đừng để con ả mê mặc là được.”
Hà Nguyên Thánh cười ha hả: “Cái này thì ngươi không hiểu rồi, người từng nếm trải vạn hoa, sao lại để một nữ nhân mê hoặc được? Đã vậy, dẫn đường!”
Nói xong đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía Huyền Sách phủ.
Nhưng mới đi được nửa đường tên này đã khôi phục tinh thần: “Ninh Dạ, dựa vào đâu mà ngươi nói chắc chắn mình sẽ bắt được Công Tôn Điệp? Ngươi cố ý lợi dụng ta đối phó với đám đối thủ cạnh tranh đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi. Ta còn muốn báo thù đấy!”
Thật ra tên này không ngốc, chỉ có điều da mặt khá dày, phản ứng hơi chậm mà thôi.
Ninh Dạ cười: “Ngươi hiểu lầm một chuyện rồi, ta không muốn ngươi giúp ta đối phó với bất cứ ai, ngược lại ta hy vọng ngươi giúp bọn họ đối phó với ta..”
“Hả?” Hà Nguyên Thánh không hiểu.
“Ta muốn đánh cược với ngươi, cho dù ngươi giúp bọn họ đối phó với ta, bọn họ cũng chẳng bắt được Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp, thế nhưng ta có thể! Thế nào? Có muốn thử không?”
Hà Nguyên Thánh không hiểu: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Có ý gì?
Rất đơn giản, đó là đổi cách khác xây dựng uy tín của bản thân.
Trước đây giáo huấn Hà Nguyên Thánh là để xây dựng địa vị của bản thân trong lòng người khác, đồng thời chèn ép khí thế của Hà Nguyên Thánh.
Tuy bây giờ Hà Nguyên Thánh vẫn không phục y, nhưng ít ra không đến mức không quan tâm tới y.
Sau khi làm tới bước này, tiếp theo là thuyết phục hắn theo hướng chính diện.
Đây cũng là cây gậy và củ cà rốt.
Chẳng phải ngươi muốn đối phó với ta ư? Được!
Ta cho ngươi cơ hội!
Ta cho ngươi phối hợp với bốn người tranh cử khác, quang minh chính đại đối phó với ta đấy.
Nếu vẫn thua, vậy đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
Hành động trước đây là để hắn sợ, hành động bây giờ là để hắn phục, kết hợp hai bên, thêm vào chút lợi ích dụ dỗ, đó là kính trọng!
Khi ngươi làm cho một người kính trọng ngươi, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hà Nguyên Thánh không biết suy nghĩ của Ninh Dạ, nhưng bây giờ Ninh Dạ công khai tuyên bố cho hắn liên kết với những người khác đối phó với mình, hắn cực kỳ vui vẻ: “Được được được, vậy ta không khách khí đâu. Lần này phải cho ngươi một bài học mới được! Nói đi, đánh cược ra sao?”
“Nếu ta thua, cái mạng của ta là của ngươi, đại thiếu gia muốn xử trí ra sao cũng được. Nếu ngươi thua, đại thiếu gia phải đáp ứng vài điều kiện của ta.”
“Được, nhưng chỉ một thôi đấy.” Tên này cũng biết để lại cơ hội cho mình, nói chuyện vẫn để lại đường lui.
Nhưng Hà Nguyên Thánh chịu bàn điều kiện chứng tỏ hắn sẽ không quỵt nợ.