TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 212: Sương vũ

Hàn châu.

Lương Nguyệt sơn.

Tổng đà của Thái Âm môn.

Hàn Sương cốc, Băng Tâm trì.

Tân Tiểu Diệp đang đả tọa, hít thở.

Khi Tân Tiểu Diệp thở ra, nước trên ao sẽ đông kết một lớp băng sương mỏng manh.

Còn khi cô hít vào, làn sương băng cũng theo đó tan rã.

Giữa mỗi lần hít thở, nước ao không ngừng biến đổi giữa đóng băng và lưu động, khí lạnh tỏa ra bốn phía, không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ có nước ao vẫn giữ tiết tấu như trước.

Bầu trời bắt đầu có hoa tuyết, từng bông tuyết rơi xuống bả vai của Tân Tiểu Diệp nhưng không tan rã, ngược lại nhảy múa uyển chuyển như tinh linh, từng cánh hoa tuyết chiết xạ ánh mặt trời tỏa hào quang chói mắt, mãi tới lúc cuối cùng ngưng kết lại, lơ lửng giữa không trung.

Mà không hề rơi xuống.

Một cô gái mặt vàng đi xuyên qua không gian như thời gian ngưng đọng này, thấy cảnh tượng đó ban đầu vui vẻ, sau đó lại lo lắng.

Cô nói: “Sư muội, sao muội phải như vậy? Không dùng huyết mạch Sương Xà, Hàn Sương Chi Vũ càng tăng cường, muội càng phải chịu nỗi khổ băng giá.”

Tân Tiểu Diệp lạnh nhạt nói: “Ta là người, không phải yêu.”

Cô gái mặt vàng sắc mặt nghiêm túc: “Đã vào Thái Âm môn là không có phân chia yêu với người. Sư muội cố chấp như vậy là lãng phí thiên phú của bản thân, sư phụ rất không hài lòng.”

Tân Tiểu Diệp lại ngoảnh mặt làm ngơ: “Cho dù không có huyết mạch Sương Xà, cũng không phải không thể giải quyết nỗi khổ do băng giá xâm nhập vào cơ thể. Sau khi sử dụng huyết mạch Sương Xà, lạnh như băng sương, khó mà động tĩnh. Thân là con người, sao có thể vô tình. Ta không muốn diệt trừ nhân tính của bản thân, có chỗ nào sai?”

“Muội đang nói sư phụ không có nhân tính hay sao?”

“Ta đang nói ta muốn giữ lại chút yêu ghét hận thù trong lòng mình.”

“Thôi vậy thôi vậy, đây là quyết định của chính muội, ta không khuyên muội thêm nữa. Tuy sư phụ là người vô tình nhưng đối xử với muội với ta đều rất tốt.”

Nghe đến đây, Tân Tiểu Diệp cúi đầu: “Đúng vậy.”

Sư phụ của Tân Tiểu Diệp là Tuyết Nữ - Hàn Cô Sương, danh hiệu cũng là Tuyết Thần Nữ, nhưng bây giờ tuổi tác đã cao. Nữ thần băng giá tiếng tăm lừng lẫy giờ đã thành bà già băng giá, có kẻ to gan còn gọi là Tuyết Yêu Mỗ Mỗ.

Tuyết Yêu Hàn Cô Sương, người cũng như tên, tu hành, Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, dung hợp huyết mạch Sương Giao, từ lâu đã tu luyện tới mức không còn thất tình lục dục. Chỉ riêng với mấy đệ tử là bà ta đối xử không tệ, nhưng không phải tình cảm mà là do yêu tộc cũng có bản năng bảo vệ trẻ nhỏ.

Yêu tộc vô tình, không trải nghiệm được nhiều quy củ tình cảm của nhân gian, thế nhưng vẫn có bản năng thiên tính bảo vệ đời sau. Chính vì vậy tuy Thái Âm môn tàn nhẫn vô đạo nhưng lại đối xử tốt với con cháu hơn đại đa số tiên môn khác.

Nhưng bọn họ chỉ đối xử tốt với dòng dõi trực hệ của bản thân, chứ chẳng để ý tới đệ tử nhà khác.

Ngoài ra, do bị yêu huyết ảnh hưởng, người trong Thái Âm môn thường có tính cách khác nhau - tính cách của tiên sư nhà khác còn khó đoán chứ Thái Âm môn thường cực kỳ dễ đoán, chỉ cần biết thần thông với yêu huyết của bọn họ là gì, cơ bản là đoán được một phần tích cách của đối phương.

Tân Tiểu Diệp kiên quyết không dung hợp huyết mạch Sương Xà là vì cô không muốn như vậy - nhánh hàn sương vốn có tính cách lạnh lùng vô tình, đoạn tuyệt tình cảm và dục vọng.

Còn nếu thù hận không còn, Tân Tiểu Diệp cũng mất đi động lực để cố gắng.

Nhưng chính vì Tuyết Yêu vô tình, vì vậy tuy bất mãn với việc Tân Tiểu Diệp mãi vẫn không dung hợp huyết mạch Sương Xà nhưng còn chưa bất mãn tới mức muốn làm gì cô - mụ già này đoạn tình tuyệt dục, coi mọi thứ như sương khói.

Còn về sư tỷ Hoàng Liên, năm xưa cô tu luyện Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng đành phải từ bỏ, chuyển sang tu luyện môn công pháp khác, vẫn giữ được tính người nhưng cứ qua một thời gian là nổi giận, điên cuồng như ma, chỉ dựa vào Tân Tiểu Diệp thi triển Hàn Sương Chi Vũ khu trừ, vì vậy quan hệ của hai tỷ muội càng lúc càng hài hòa.

Lúc này đang trò chuyện, bên ngoài lại có một tôi tớ toàn thân mọc ra lân giáp đi vào: “Bái kiến Tuyết tiên tử, Liên tiên tử.”

Ở đây Tân Tiểu Diệp tên là Ẩm Tuyết, tuyết đồng âm với huyết, ý là uống máu kẻ thù, lại tu luyện Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, nên tên là Tuyết tiên tử.

“Có chuyện gì?” Tân Tiểu Diệp hỏi.

Tôi tớ kia đáp lời: “Thiên Tuyết phong của Hậu Cúc sơn xuất hiện yêu vật hại người.”

“Hả? Yêu vật hại người?” Hoàng Liên hơi ngạc nhiên.

Ở Hàn châu, địa vị của yêu rất cao, thậm chí Thái Âm môn bố trí riêng một khu vực cho yêu tộc, để bọn chúng sinh trưởng ở đó, còn yêu vương được Thái Âm môn đích thân bổ nhiệm.

Nhưng mặt khác, cũng vì vậy yêu tộc bị khống chế nghiêm ngặt, không mấy khi hại người, ngược lại là nơi ít xảy ra chuyện yêu tộc gây họa nhất trong chín châu.

Chính vì vậy, chuyện yêu vật hại người cũng rất hiếm thấy.

“Đã thông báo cho yêu vương chưa?” Hoàng Liên hỏi.

Chuyện yêu vật hại người tuy không thường thấy nhưng dẫu sao vẫn có, thường do các yêu vương xử lý.

“Đã thông báo nhưng yêu vương nói yêu vật này không phải yêu vật trong địa bàn mà hắn quản lý, chưa từng gặp, chắc là từ bên ngoài vào. Theo quy củ sẽ do Thái Âm môn xử lý. Do chuyện này xảy ra ở Thiên Tuyệt phong nên mới thông báo lên đây.”

“Ồ? Là yêu vật gì vậy?” Tân Tiểu Diệp bèn hỏi.

Hậu Cúc sơn là địa bàn của Tuyết Yêu Mỗ Mỗ, đã không phải chuyện của yêu vương, như vậy môn hạ của Tuyết Yêu nên xử lý việc này.

“Hình như là một con Hương Trần trư.”

“Ngươi nói cái gì?” Tân Tiểu Diệp tâm thần kinh hãi, cuối cùng cũng may cô nhập môn nhiều năm, tâm trí trưởng thành, còn luyện Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, không tới mức biến sắc ngay tại chỗ, nhưng không giấu nổi sự hưng phấn trong lòng.

Vì chuyện Hương Trần trư tập kích người chính là tin tức hẹn gặp mà Ninh Dạ và Thanh Lâm đã giao ước.

Hoàng Liên không để ý tới vẻ thất thố của Tân Tiểu Diệp: “Hóa ra là Hương Trần trư. Thật kỳ lạ, Hương Trần trư vốn là yêu vật bình thường, nhưng có rất ít trên thế gian. Hàn châu ta còn không có loại yêu vật này, sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Tân Tiểu Diệp cố gắng trấn tĩnh lại: “Chẳng phải yêu vương đã nói không phải trong địa bàn mà hắn quản lý à? Đương nhiên là từ nơi khác chạy tới.”

Hoàng Liên cười nói: “Sư muội nói đúng lắm, nhưng Hương Trần trư không có sức chiến đấu gì, chỉ hơi nhạy bén thôi, lát nữa ta...”

“Để ta đi.” Tân Tiểu Diệp nói: “Gần đây ta tĩnh tọa ở đây đã lâu, đang muốn ra ngoài, hiếm khi có con tiểu yêu làm loạn, vừa hay thử tay nghề một chút.”

Hoàng Liên không để ý: “Nếu sư muội đã có hứng thú, vậy chuyện này giao cho sư muội là được.”

————————————

Ban đêm.

Hậu Cúc sơn, Thiên Tuyết phong.

Trên Thiên Tuyết phong, tuyết đọng quanh năm sương giá lạnh lẽo, khó thấy bóng người.

Sau khi nó trở thành lãnh địa của Tuyết Yêu Mỗ Mỗ, không ai dám bén bảng tới dây.

Dưới bầu trời đêm, một bóng người từ trên không hạ xuống.

Đứng trên lớp tuyết nhưng không để lại dấu chân.

Chính là Tân Tiểu Diệp.

Bây giờ cô còn chưa biết rốt cuộc ai tới gặp mình, dõi mắt khắp xung quanh nhưng không mấy bóng người, đang lúc suy nghĩ lại thấy một con hồ ly nhỏ chạy đến.

Con hồ ly kia chạy tới dưới chân Tân Tiểu Diệp, không ngờ lại vái cô một cái, sau đó đi về phía xa.

“Sao lại là một con linh hồ?” Tân Tiểu Diệp có căn cơ từ sư môn, liếc mắt một cái là biết lai lịch của con hồ ly này không vừa, trong lòng kinh ngạc, sao Ninh Dạ hay Thanh Lâm lại có một con linh hồ, đã theo nó đi về phía xa.

Đi xuyên qua rừng núi, tới trước một vách núi trống trải.

Không thấy một bóng người.

Linh hồ đứng thẳng người lên, gõ lên vách núi, không ngờ vách núi lại lóe sáng, mở ra một hang động vào trong.

“Vô Linh cấm chế? Là sư đệ!” Thấy cảnh tượng này, Thiên Cơ Tân Tiểu Diệp cũng xác nhận, vui mừng bước vào.

Lại thấy không ngờ bên trong lại là một ông lão, lập tức ngạc nhiên.

Tân Tiểu Diệp lập tức xuất chưởng theo bản năng: “Con Hương Trần trư giỏi lắm, dám giả dạng thành hình người mê hoặc nhân tâm, còn không mau chịu chết!”

Một chưởng mang theo gió sương lạnh lẽo bổ ra, tràn ngập sát khí.

Cừu Bất Quân nhẹ nhàng đỡ lấy: “Không tệ, không tệ, khổ nạn khiến con người trưởng thành, không ngờ nha đầu Tiểu Diệp nghịch ngợm tùy tiện năm xưa bây giờ cũng biết không thể dễ dàng tiết lộ thân phận.”

Nghe câu này, thân thể Tân Tiểu Diệp run rẩy: “Ngươi không phải sư đệ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Cừu Bất Quân tiện tay ném một viên Lưu Ảnh thạch ra: “Tự xem đi.”

Nhận lấy Lưu Ảnh thạch, dung mạo và giọng nói của Ninh Dạ lại hiện lên, Tân Tiểu Diệp không nhịn nổi nữa, khóc rống lên.