Trên bầu trời của Vân Tuyệt cổ địa, luôn cực kỳ nguy hiểm.
Ngũ Sát tuyệt vân bay lượn, tỏa ra từng luồng hào quang rực rỡ mê ly.
Ngay trong luồng hào quang rực rỡ này, một chiếc xe hạc do tám con Thương Vân thần hạc kéo đã xé gió bay tới, dùng phong thái thô bạo ngông cuồng từ trên trời hạ xuống.
Chỉ riêng phương thức ra trận đã khiến vô số người ngước nhìn.
“Ngũ Sắc Vân Loan? Đây chẳng phải bảo vật của Tây Phong Tử trong Hắc Bạch thần cung à? Chẳng lẽ Tây Phong Tử đến?”
Tu sĩ có kiến thức đã nhận ra đây là một pháp bảo phi hành mà Tây Phong Tử đã từng dùng, thể hiện phong thái của hắn.
Bảo vật này thần diệu phi phàm, ngày đi ngàn dặm, bản thân còn là một thần vật hoàn thiện tập hợp cơ quan cấm chế, có cả công cả thủ, còn có năng lực không gian nhất định, cũng là một trong những bảo vật hiêm hoi có thể đi xuyên qua Ngũ Sát vân, nhưng chỉ có thể đi trong vùng trời thấp chứ không dám lên cao.
Sau khi thần thông của Tây Phong Tử đại thành, dần dà thì bảo vật này không theo kịp nhu cầu của hắn, vì vậy bỏ qua không sử dụng nữa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ tới chuyện Thường Xá cách đây không lâu.
Ngũ Sắc Vân Loan hạ xuống Vô Thiên thành, một cô gái từ trong xe đi ra, chính là Thường Vũ Yên.
Sau lưng cô nàng còn một ông lão, chính là Mẫn Thương Lão Nhân - Chúc Bạch Thương.
Sau khi hai người xuống xe, lại có một đám người từ trong Ngũ Sắc Vân Loan đi ra, chia thành hai đội hắc bạch, chính là bí vệ của thần cung, ngoài ra còn một người, chính là Dung Thành.
Ngũ Sắc Vân Loan đi thẳng tới phủ thành chủ.
Thời khắc này, vừa ra khỏi xe loan, Thường Vũ Yên đã trực tiếp nói với vệ binh của phủ thành chủ: “Bảo Cố Phong Hiên ra đây.”
Không đợi thủ vệ đáp lời, phía trên phủ thành chủ đã xuất hiện bóng dáng của Cố Phong Hiên: “Hóa ra là Thường cô nương đại giá quang lâm, chẳng hay tới Vô Thiên thành của ta có chuyện gì?”
Thường Vũ Yên nhướn mày: “Cố Phong Hiên, đừng giả bộ hồ đồ với ta. Cha ta Thường Xá bị Tô Hồng Nhan giết chết, ngươi là thành chủ, chẳng lẽ không cần trả lời Hắc Bạch thần cung chúng ta ư?”
Cố Phong Hiên khẽ mỉm cười: “Người của Vô Thiên thành, có ai không phải hạng tội ác ngập trời. Trong tay có nhiều mang người, cũng không ít kẻ có chỗ dựa, Tây Phong Tử cũng chẳng phải chỗ dựa mạnh nhất.”
Thường Vũ Yên tức giận: “Ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung không làm gì được Vô Thiên thành?”
Cố Phong Hiên khẽ lắc đầu: “ĐƯơng nhiên Cố mỗ không nghĩ vậy, nhưng Cố mỗ cũng biết, một nơi tồn tại đương nhiên có đạo lý tồn tại của nó. Vô Thiên thành có thể tồn tại tới ngày nay không phải chỉ dựa vào các đại tiên môn giơ cao đánh khẽ... Thường cô nương, nếu Hắc Bạch thần cung thật sự muốn tiêu diệt ta, họ đã chẳng để mình ngươi và Chúc lão tới.”
“Ngươi!” Thường Vũ Yên bị hắn làm cho giận tới không nói nên lời.
Cố Phong Hiên đã nói: “Đương nhiên Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa hai châu Mặc Hàn, dù sao Cố mỗ cũng phải nể mặt Hắc Bạch thần cung. Ta biết các ngươi tới vì chuyện của Thường Xá. Tô Hồng Nhan giết Thường Xá, chư vị muốn giết Tô Hồng Nhan báo thù, Cố mỗ không có ý kiến. Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, chư vị muốn làm gì thì cứ tùy ý, không cần tới la hét với ta. Cố mỗ không tham gia, cũng chẳng để ý. Nhưng nếu ngươi muốn ta giúp ngươi bắt người thì e là không được rồi. Cái chức thành chủ của ta chỉ là trang trí mà thôi. Ngươi xem, trong chỗ vô pháp vô thiên này có mấy người thật sự nghe lời ta? Chỗ này không có quy định pháp luật gì cả, quy định duy nhất có lẽ là cường giả là nhất.”
Ánh mắt Thường Vũ Yên bùng lên sát khí: “Ngươi nghĩ chúng ta không đủ mạnh?”
Cố Phong Hiên mỉm cười: “Thường cô nương mạnh hay yếu không phải thứ Cố mỗ quan tâm, chỉ cần không chọc vào ta, hai bên bình an vô sự. Tin ta đi, Thường cô nương, tuy Vô Thiên thành không phải đối thủ của Hắc Bạch thần cung, nhưng muốn diệt nó cũng phải tốn công tốn sức đấy, còn muốn giết ta... càng không dễ đâu.”
Nói xong hắn chẳng để ý tới Thường Vũ Yên nữa, lại vào trong phủ thành chủ.
Thường Vũ Yên quen sống trong nhung lụa ở Hắc Bạch thần cung rồi, lần đầu tiên gặp người không nể mặt mình như vậy, tức tới mức co giật.
Cô ta quay lại nhìn Mẫn Thương Lão Nhân: “Chúc sư, ngươi cứ mặc hắn càn quấy như vậy sao?”
Bản thân không có bản lĩnh đè ép người khác, lại quay sang tìm ta?
Chúc Bạch Thương thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Cố Phong Hiên là cảnh giới Vô Cấu, tu vi cụ thể không rõ, lão già ta vẫn còn trong cảnh giới Vạn Pháp, không phải đối thủ của hắn.”
Thường Vũ Yên giậm chân: “Thúc tổ nên phái ai mạnh hơn chứ?”
Cô gái này thật sự không biết cách nói năng, không ngờ còn ngại Mẫn Thương Lão Nhân không đủ thực lực.
Chúc Bạch Thương cũng không giận dỗi gì với cô ta, chỉ nói: “Vì chúng ta đến đây là để giết Tô Hồng Nhan chứ không phải để diệt Vô Thiên thành.”
Thường Vũ Yên ra vẻ chính nghĩa; “Vô Thiên thành là nơi dơ bẩn, không nên tồn tại, trực tiếp diệt trừ chẳng tốt hơn à?”
Chúc Bạch Thương khẽ lắc đầu, vẻ mặt trách trời thương người: “Cô nương vẫn còn trẻ lắm. Phải biết thiên hạ có không biết bao nhiêu kẻ ác, giết cũng chẳng xuể. Có lúc lưu lại một chỗ ngược lại còn dễ làm việc hơn. Đạo lý trong chuyện này rất phức tạp, lão hủ không nói tỉ mỉ với cô nương. Nói chung cô nương là người của Hắc Bạch thần cung, có ta ở đây, trong trong chuyến đi lần này người khác không dám tùy tiện động vào cô nương.”
Thường Vũ Yên: “Chẳng phải phụ thân ta vẫn bị giết à?”
Chúc Bạch Thương ngẩn ra một lúc: “Đúng là chuyện này rất lạ. Theo lý mà nói với thân phận và địa vị của Thường huynh, đám người ngoài vòng pháp luật của Vô Thiên thành cũng không tùy tiện động chạm tới hắn. Tên Tô Hồng Nhan kia thật to gan. Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra tên Tô Hồng Nhan đã.”
Cố Phong Hiên không chịu hỗ trợ, Thường Vũ Yên cũng chẳng có cách nào: “Dung Thành!”
Dung Thành đi tới: “Có thuộc hạ.”
“Chẳng phải ngươi nói Ninh Dạ đã tới Vô Thiên thành trước một bước rồi à? Tới tìm hắn, người này đầu óc linh hoạt, còn tới đây sớm, có lẽ đã có tin.”
“Rõ!”
——————————————————
Trong quán trọ, Ninh Dạ đang tập trung chế phù.
Ngự Phong Tử và Dương Nhạc đứng bên cạnh y.
Bọn họ tới báo cáo tin tức Thường Vũ Yên đã vào thành.
“Biết rồi... còn tưởng nha đầu này sẽ thông minh hơn, bí mật đi vào, không ngờ lại gây động tĩnh lớn như vậy, đúng là lãng phí linh thạch của ta.” Ninh Dạ thu bút, một lá bùa đã hình thành, tỏa ra quầng sáng huyền ảo.
“Không hẳn là lãng phí, tên yêu tinh chuột kia nói, cô ta còn phái Dung sứ tới tìm ngài.” Ngự Phong Tử cười nịnh bợ, trả lời: “Vậy tiếp theo...”
“Để hắn tìm, có bản lĩnh thì tìm ra ta đã rồi nói.” Ninh Dạ trực tiếp đáp: “Đúng rồi, lát nữa đổi 1quán trọ khác, sau này các ngươi ra ngoài cũng phải dịch dung đi, nói chung đừng để con ả đó phát hiện là được.”
Ngự Phong Tử và Dương Nhạc nhìn nhau.
Chẳng phải ngươi muốn giết Thường Vũ Yên à? Sao lại tránh mặt không chịu gặp như vậy?
Nhưng Ninh Dạ đã lên tiếng căn dặn, hai người không thể không nghe, đành làm việc theo lệnh.
Sau khi suy nghĩ, Ngự Phong Tử hỏi: “Chúng ta có cần theo dõi bọn họ không?”
Ninh Dạ nghĩ một chút rồi đáp: “Tiếp tục để ý động tĩnh của bọn họ, nhưng phải thật cẩn thận, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện.”
Ngự Phong Tử gật đầu: “Có Chúc Bạch Thương ở đó, e là khó mà theo dõi bọn họ, không thể tới quá gần.”
Nào ngờ Ninh Dạ lại lắc đầu: “Người ngươi phải cẩn thận không phải hắn.”
Hả?
Thế thì là ai?
Ngự Phong Tử kinh ngạc, nhưng Ninh Dạ không nhắc nhở lão ta, chỉ nói: “Cứ làm theo suy nghĩ của ngươi là được, cho dù bị phát hiện cũng không sao.”
Ngự Phong Tử nghe mà không hiểu, nhưng vẫn không phục.
Cho dù Chúc Bạch Thương là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng cụng trong cảnh giới Vạn Pháp, một bên ngoài sáng một bên trong tối, lão không cho là mình đã cẩn thận từng chút một mà đối phương còn phát hiện ra được.
Nhưng lão nhanh chóng mất mặt.
Hai ngày sau.
Trong quán trọ vừa đổi lại, Ngự Phong Tử vừa về báo cáo Ninh Dạ đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa.
Bên ngoài chính là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành.
Dung Thành thong dong bước vào trong phòng rồi nói: “Ninh sứ làm vậy là không đúng đâu. Đã biết chúng ta tới nhưng vẫn không lộ diện, còn phái người theo dõi chúng ta? Ngươi coi Hắc Bạch thần cung là kẻ địch à?”
Ngự Phong Tử trợn tròn hai mắt.
Thế này là sao?