“Keng!’
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông khánh, đánh thức Ninh Dạ từ nơi sâu xa.
Mở mắt ra, đôi mắt Ninh Dạ lấp lánh ánh sáng, như lóe lên hào quang của nhật nguyệt tinh thần, nhưng lại lập tức biến mất.
“Phù!” Ninh Dạ thở dài một hơi.
Hào quang hiện lên sau đầu, pháp tướng Hoa Luân xuất hiện, không ngờ đã là ba tầng luân cảnh.
“Quả nhiên sau khi lĩnh ngộ một phần pháp tắc đại đạo hệ quang, thậm chí tu vi cũng trực tiếp tăng cường? Có thể thấy tu vi và đại đạo cũng luôn tương thông. Chẳng trách muốn cảm ngộ đại đạo cần có tu vi. Nếu không có căn cơ thì khó mà nhòm ngó huyền bí. Nhưng đã có phương pháp pháp tắc đại đạo cộng hưởng, rất nhiều chuyện sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Ninh Dạ mỉm cười tự nhủ.
Y ngẩng đầu lên nói: “Còn không đi ra?”
Thiên Cơ từ dưới đất nhô lên, xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, cười hì hì nói: “Báo cho ngươi một tin tốt, Lâm Gù...”
“Lão ta luyện chế xong Hỗn Nguyên tán rồi?” Ninh Dạ trực tiếp hỏi.
“Ồ? Sao ngươi biết?” Thiên Cơ kinh ngạc.
“Ta nhìn thấy.” Ninh Dạ trả lời.
Nhìn thấy? Thiên Cơ không hiểu. Rõ ràng ngươi đang trong phòng này, có đi đâu đâu mà thấy?
Lập tức hiểu ra: “Có phải ngươi lại học được pháp thuật mới không?”
“Không phải pháp thuật gì mới, chỉ lĩnh ngộ một chút đại đạo hệ quang mà thôi.” Ninh Dạ nói xong tiện tay ngoắc một cái, không ngờ một luồng sáng lại xuất hiện trong tay.
Ánh sáng kia di chuyển trong lòng bàn tay y, dần dần hình thành một bức tranh, không ngờ lại là một gian nhà.
Lâm Gù đang trong gian nhà, thu dọn dược vật, tay còn cầm bốn bình thuốc.
Lúc này lão ta suy nghĩ rồi lẩm bẩm gì đó, tiếc là ánh sáng chỉ truyền hình ảnh chứ không truyền âm, không thể nghe thấy, tiếp đó lại thấy Lâm Gù giấu một bình Hỗn Nguyên tán dưới gậm giường.
Tên này còn chưa biết thế nào là đủ, còn giấu thêm một bình Hỗn Nguyên tán ở trong sân.
Bình thứ ba bỏ vào túi giới tử, cuối cùng trên tay chỉ còn một bình thì mới phóng hỏa phù sang phía Ninh Dạ.
“Lão già này đúng là âm hiểm, có chút lợi lộc nhỏ nhoi mà cũng muốn giữ lại.” Ninh Dạ cười nói.
Thiên Cơ trợn tròn hai mắt: “Hóa ra pháp tắc đại đạo mà ngươi lĩnh ngộ là ngưng tụ ánh sáng thành hình ảnh, có thể thay đổi tầm mắt? Hình như chẳng có tác dụng gì.”
“Không tác dụng gì à?” Bị Thiên Cơ coi thường, hắn cười nói: “Chẳng lẽ ta còn cần dạy ngươi à? Đạo về quan sát là đoán trước ý đồ của kẻ địch. Còn có gì quan trọng hơn cái này?”
“Nhưng ngươi còn có Côn Lôn kính mà?”
“Không thể dựa vào ngoạt vật được!” Ninh Dạ vung tay, chùm sáng tiêu tan, hình ảnh cũng biến mất.
Ninh Dạ đã nói: “Côn Lôn kính cũng vậy, Vạn Tượng đồ cũng thế, đều là ngoại vật. Những thứ này có thể trở thành căn cơ cho chúng ta trưởng thành nhưng không thể trở thành chỗ dựa trong tương lai! Năm xưa Thiên Cơ môn chế tạo Thiên Cơ điện, tập trung tâm huyết cả đời, bên trong ẩn chứa huyền ảo. Phàm phu tục tử chỉ biết dựa vào thần binh lợi khí chứ không biết thật sự lý giải được bí ẩn bên trong mới là căn bản. Nếu có thể phân tích hoàn toàn Côn Lôn kính, như vậy ta chính là Côn Lôn kính, Côn Lôn kính chính là ta, muốn tìm hiểu thiên cơ thì tự làm, vạn sự không gì không biết, đây mới đúng là không gì không hiểu, mới là con đường duy nhất để vượt qua thần vật.”
Thiên Cơ không ngờ y lại nói ra đạo lý lớn đến vậy, chẳng qua dẫu đang đuối lý nó vẫn mạnh miệng: “Nhưng bây giờ ngươi còn chưa thể làm được như vậy, năng lực quan sát của Côn Lôn kính vẫn cao hơn năng lực quan sát của chính ngươi, vì vậy ngươi có tiến vộ như vậy cũng vô nghĩa.”
“Ta đâu có nói đại đạo hệ quang mà ta lĩnh ngộ chỉ giới hạn ở quan sát.” Ninh Dạ cười nói.
“Còn nữa à?”
Ninh Dạ nhẹ nhàng gật đầu.
Quan sát chỉ là bổ sung thêm sau khi lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo hệ quang, Ninh Dạ lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo hệ quang chứ không phải pháp thuật, vì vậy tất cả những gì trong đại đạo hệ quang đều tiến bộ.
Do đó, ngoại trừ năng lực quan sát được tăng cường, uy lực pháp thuật hệ quang của Ninh Dạ cũng mạnh mẽ hơn, không chỉ có vậy khả năng sử dụng Côn Lôn kính cũng tăng cường mức độ lớn - bây giờ y sử dụng Côn Lôn kính, chỉ cần nơi nào có Nguyệt Ảnh Hàn Sa là không chỉ nhận được tin, thậm chí còn có thể đưa tin.
Nhưng vẫn chưa phải thứ quan trọng nhất.
Một khắc sau, Ninh Dạ vung tay áo, không ngờ lại hóa thành một luồng sáng biến mất không còn tung tích.
“Quang độn?” Thiên Cơ kinh ngạc há hốc miệng.
Lần này là thật sự sợ hãi.
Pháp thuật quang độn là một trong những pháp thuật khó tu luyện nhất, quan trọng là xưa nay pháp thuật hệ quang của Ninh Dạ luôn chú trọng vào ảo thuật, chưa bao giờ tu luyện quang độn, lúc này lại thoải mái vận dụng.
“Mẹ nó! Ta cũng muốn học!” Thiên Cơ hét lớn.
————————————————
Một quầng sáng lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong gian nhà của Lâm Gù
Cảm thụ cẩn thận một chút, Ninh Dạ rất thỏa mãn.
Lần này học được quang độn không chỉ vì Côn Lôn kính am hiểu dịch chuyển không gian mà còn liên quan tới cảm ngộ Hóa Ảnh ma điển trước đây.
Hóa Ảnh ma điển là thần điển trong độn thuật, nhưng chỉ chú trọng vào ảnh độn. Ninh Dạ giỏi về đại đạo hệ quang, cho nên tuy ngộ được pháp thuật ảnh độn nhưng không thẻ đột phá. Có điều quang ám vốn là hai mặt của cùng một thể, Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là chuyển hóa âm dương, kết hợp hai bên càng khiến Ninh Dạ đột phá thành công.
Quan trọng nhất là lần đột phá này không liên quan tới pháp thuật, không dùng pháp lực thi triển, bản thân tiêu hao rất ít, khi thi triển vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.
Nhưng cũng có thiếu hụt, đó là khoảng cách của pháp thuật này rất ngắn, mỗi lần quang độn chỉ được chưa tới trăm mét - từ quán trọ tới gian nhà của Lâm Gù, y đã sử dụng tất cả là mười hai lần độn thuật.
Đó là còn có Nguyên Cực Thần Quang, nếu không có Nguyên Cực Thần Quang, có lẽ quang độn của Ninh Dạ chỉ dịch chuyển được ba mươi mét.
Đối với tu sĩ, khoảng cách này chẳng khác gì một bước đi.
Vì vậy Ninh Dạ cũng không khỏi tự chế giễu: “Không nên gọi là dịch chuyển, nên gọi là thoắt ẩn thoắt hiện thì đúng hơn.”
Nhưng y cũng hiểu đây mới là khởi đầu, sau khi mức độ lĩnh ngộ của y về pháp tắc đại đạo hệ quang tăng cường, khoảng cách dịch chuyển sẽ càng ngày càng xa.
Đầu óc đang suy nghĩ, Ninh Dạ đã đi tới biệt viện của Lâm Gù, gõ cửa nhà lão ta.
Lâm Gù mở cửa đi ra: “Vân tiên sư đến rồi, đã chế xong Hỗn Nguyên tán mà ngài muốn.”
Nói đoạn, hắn lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra.
Ninh Dạ nhận lấy, không để ý tới lão ta mà trực tiếp đi vào trong phòng, tới bên giường của Lâm Gù.
Trong lòng Lâm Gù giật thót, chỉ thấy Ninh Dạ mở ngăn dưới gậm giường, lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra, thấy trong ngăn ngầm còn không ít đan dược, cũng lấy hết, sau đó lại lấy Hỗn Nguyên tán mà lão ta giấu trong sân.
Lâm Gù kinh hãi: “Ngài... ta...”
Lão thầm kinh hãi, nghĩ không biết vì sao hắn lại biết mình giấu ba bình thuóc, cứ ngài ngài ta ta cả nửa ngày mà không nói được một câu hoàn chỉnh. Thấy Ninh Dạ lấy hết của cải mình ẩn giấu, đau lòng không thôi: “Tiên sư, lão hủ biết sai rồi!”
“Biết sai rồi thì nên chịu phạt.” Ninh Dạ chẳng hề khách khí, đi tới chỉ vào túi giới tử của Lâm Gù. Lâm Gù khóc không ra nước mắt, đành phải lấy bình Hỗn Nguyên tán cuối cùng ra.
“Đây là tất cả của cải của lão già này, dù sao tiên sư cũng nên để lại một chút cho ta chứ!” Lão khổ sở cầu xin.
Ninh Dạ cười lạnh: “Đúng là lão già gian xảo, nếu muốn lấy lại đồ của mình thì thu dọn một chút đi, ngài mai khởi hành cùng ta. Lúc nào đến nơi ta sẽ trả đồ của ngươi cho ngươi.”
“Đi đâu?” Trong lòng Lâm Gù giật thót, rất nhạy cảm nhận thấy có vẻ không ổn.
“Tuyệt Vân lĩnh.” Ninh Dạ trả lời.
Thời cơ đã đến, cũng là thời điểm thích hợp để ra tay.