Vài câu nói thôi mà khiến Hắc Viêm Ma Thần kinh hãi.
Hắn không ngờ Ninh Dạ lại lý giải chân lý tiên thần sâu sắc tới vậy, trong lúc nhất thời bỗng thấy ngỡ ngàng, rốt cuộc không làm bộ làm tịch nữa.
Hắc Viêm Ma Thần nhìn Ninh Dạ, cười lạnh nói: “Thằng nhãi được lắm, đúng là không đơn giản. Nhưng ngươi có biết thì đã sao? Ngươi không dám hủy ma đàn của ta, sẽ có ngày ta thu hồi ma đàn này.”
“Ta sợ cả đời này ngươi cũng không thu hồi được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi dùng thân thể chứng đạo, ta dùng thần ngộ đạo, ta đã ngộ ra thì sẽ có thu hoạch. Còn phải cám ơn ngươi, nếu không có cuộc nói chuyện lần này, e là chưa chắc ta đã tìm ra cách phá giải.”
Ngộ của Ninh Dạ không phải một lần là được, mà là không ngừng cảm thụ theo thời gian và địa điểm.
Trước đây hắn không biết làm sao để phân tích, lúc này nói chuyện với Hắc Viêm Ma Thần, đầu óc dần dần sáng tỏ, trong lòng đã hiểu ra, cũng có thành quả.
Lúc này, trong Thiên Cơ điện tỏa ra hào quang rực rỡ, chỉ thấy Luyện Ngục ma đàn vang lên tiếng nổ, sinh ra từng vệt đạo ngân kỳ diệu, chính là pháp tắc đại đạo không gian của Hắc Viêm Ma Thần.
Rốt cuộc Hắc Viêm Ma Thần cũng sợ hãi: “Làm sao ngươi lại... không... không...”
Lúc này hắn đã hiểu, Ninh Dạ thật sự lĩnh ngộ, cũng đã tìm ra mấu chốt để phá giải.
Một khi y hấp thu những đạo ngân này, hắn sẽ không thể thu hồi pháp tắc đại đạo không gian.
Cũng tức là từ nay về sau năng lực không gian của hắn sẽ bị giảm sút, còn muốn giáng thế là cực kỳ khó khăn.
Hắc Viêm Ma Thần kêu to: “Đừng, đừng, từ từ đã!”
Nghe hắn nói vậy, Công Tôn Điệp cũng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một ma thần cường đại năng nói khép nép như vậy.
Đạo ngân vẫn xoay chuyển trong không gian nhưng tạm thời khôi phục bình tĩnh.
Ninh Dạ lạnh lùng nhìn Hắc Viêm Ma Thần: “Giữa ngươi với ta có còn gì để nói?”
Hắc Viêm Ma Thần kêu lên: “Ngươi dùng thần ngộ đạo, không cần độc chiếm, chỉ cần quan sát là được, không cần lấy đi.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Đạo tuy vô hình nhưng kẻ tu đạo lại hữu hình. Đạo có cao có thấp, đạo pháp cũng có cao có thấp. Đạo hạnh của ngươi rất sâu, ta rất vui lòng nhận lấy, có thể tiết kiệm công sức trăm năm, nếu chỉ dựa vào bản thân lĩnh ngộ thì tiến bộ chỉ có hạn.”
Đây là lời nói thật, đúng là Ninh Dạ chỉ có thể cảm ngộ chứ không thể hấp thu, nhưng đối với y mà nói, thu được pháp tắc đại đạo không gian như vậy, tiến bộ của bản thân y chỉ có hạn.
Nếu trực tiếp hấp thu, đại đạo không gian của y có thể tiến bộ thần tốc, kết hợp với quang độn nữa thì chắc chắn sẽ tăng cường rất nhiều.
Hắc Viêm Ma Thần kêu lên: “Nhưng ngươi và ta đi theo con đường bất đồng, nếu ngươi hấp thu y nguyên thì từ nay về sau tiền đồ trong đạo này chỉ có hạn mà thôi.”
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, nhưng ta đâu có mong được tung hoành ngoài cõi trời, không quan tâm có lên được tới điểm tận cùng của thiên đạo hay không. Ngược lại bây giờ cứ khoái hoạt một phen đã, từ nay về sau tiêu dao khắp Trường Thanh giới, cho dù là tu vi Vô Cấu cũng khó mà làm gì được ta. Chẳng tốt hơn ư?”
“Hoang đường!” Hắc Viêm Ma Thần kêu to: “Người tu hành sao lại tự đoạn tuyệt con đường của mình như vậy được? Ta thấy ngươi có thiên phú dị bẩm, chắc chắn thành tựu không chỉ có vậy, sao lại vì chút lợi nhỏ mà cắt đứt cuộc sống trường sinh của bản thân?”
Tên này cũng là loại không cần thể diện, vì bảo tồn pháp tắc đại đạo của bản thân mà gì cũng dám nói, hoàn toàn không có khí khái của đại năng.
Công Tôn Điệp nghe vậy không nhịn nổi nữa che miệng cười nói: “Hiếm khi thấy một vị đại ma đầu bị đe dọa như vậy. Nhưng Hắc Viêm Ma Thần, ngươi không định nói xuông để hắn bỏ qua cho ngươi chứ? Nếu vậy thì ngây thơ quá rồi đấy.”
Hắc Viêm Ma Thần không còn cách nào: “Chỉ cần ngươi không hấp thu pháp tắc đại đạo của ta, có điều kiện gì thì cứ nói.”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Luyện Ngục ma đàn của ngươi chỉ có thể triệu hồi ma vật tác chiến chứ không có gì khác à? Tuy Ma Vực cằn cỗi nhưng cũng có chút sản vật chứ?”
Hắc Viêm Ma Thần thở phào một hơi: “Ngươi muốn tài nguyên à? Dễ bàn, dễ bàn, Luyện Ngục ma đàn vốn là đường hầm không gian, ta có thể cho ngươi. Nhưng mà...”
“Nhưng sao?”
Hắc Viêm Ma Thần nói: “Vẫn phải trả giá.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ta sẽ giết chóc cho ngươi à?”
Hắc Viêm Ma Thần vẻ mặt đau khổ nói: “Chưa chắc đã phải trả giá như vậy nhưng Luyện Ngục ma đàn không chỉ nắm giữ pháp tắc đại đạo không gian mà còn khế ước của Ma Vực, đây là khế ước mà vạn ma ở Ma Vực cùng ký kết, không có giao dịch công bằng, không được tùy ý trả giá.”
“Pháp tắc đại đạo khế ước?”
“Có thể coi là thế, ta cũng không thể vi phạm.”
“Nhưng bán ra sao thì có thể thương lượng?”
“Cái này thì đương nhiên.” Hắc Viêm Ma Thần cười nói: “Ta sẽ cho ngươi giá cả ưu đãi nhất.”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ta cảm thụ được xảo quyệt và mừng thầm trong lòng ngươi. Lão hỏa quỷ, đừng dùng âm mưu với ta, vô dụng thôi.”
Hắc Viêm Ma Thần vội vàng nói: “Không lừa đảo, không lừa đảo đâu! Ma Vực là nơi cằn cỗi, bất cứ vật tư gì cũng hữu dụng. Nhưng đường hầm không gian của ma đàn khác với Ma Vực, không gian ở đây được mở bằng pháp tắc đại đạo, được giữ ổn định bằng ma tinh, những thứ đi qua đường hầm này sẽ bị phá hoại linh tính, không thích hợp để vận chuyển vật tư, vì vật tư không có năng lực tự bảo vệ mình. Vì vậy chúng ta thường giao dịch linh hồn, vì đây là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng. Lúc phản hồi cũng thường dùng ma vật hoặc truyền thụ ma công, vì ma vật biết tự bảo vệ bản thân.”
Linh hồn không bị ảnh hưởng? Đây cũng là một chân lý quan trọng ẩn chứa trong đại đạo ư? Ninh Dạ lặng lẽ ghi nhớ.
Y nói: “Chẳng trách Ma môn không dùng vật tư giao dịch, hóa ra tác dụng của bản thân đường hầm không gian chỉ có hạn.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Vậy nếu ta làm cho thứ được vận chuyển không bị hao tổn thì sao?” Ninh Dạ hỏi.
“Hả? Ngươi có thể củng cố đường hầm à?” Hắc Viêm Ma Thần ngơ ngác.
“Để ta thử xem.” Ninh Dạ đã đốt một viên ma tinh.
Vừa rồi Hắc Viêm Ma Thần chỉ dùng pháp tắc đại đạo không gian truyền hình chiếu ý thức sang, không có Ninh Dạ phối hợp nên đường hầm chưa thật sự hình thành, nhưng lúc này ma tinh cháy lên, hai bên cùng mở ra, một đường hầm cỡ nhỏ đã xuất hiện.
Sau đó Ninh Dạ thi triển Côn Lôn kính và Tham Tinh, hai thứ này đều là thần vật không gian, Ninh Dạ ném một viên linh thạch sang.
Một khắc sau Hắc Viêm Ma Thần đã nói: “Nhận được rồi, ha ha, không ngờ đại đạo không gian của tiểu hữu lại xuất sắc đến thế, chẳng trách có thể lý giải pháp tắc đại đạo của ta.”
Sau đó là một tảng đá đỏ rực từ trong đường hầm bay ra, hạ xuống tay Ninh Dạ.
“Hỏa Nguyên thạch!” Công Tôn Điệp vui mừng: “Đây là chí bảo hỏa năng, bất luận là dùng nó chế tạo pháp bảo thuộc tính hỏa hay làm Hỏa Lôi châu dùng một lần đều rất tốt, một viên ngang với một trăm linh thạch.”
Hắc Viêm Ma Thần đã cười nói: “Thế nào? Các ngươi đã lời rồi phải không? Giữ lại Luyện Ngục ma đàn, sau này cũng có thể giao dịch như vậy, từ nay về sau tài nguyên vô hạn, đại phát tài.”
Công Tôn Điệp gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhưng Ninh Dạ lại cười lạnh: “Ngươi tưởng ta duy trì đường hầm này không tiêu hao gì chắc? Lại thêm tài nguyên chỉ hữu dụng với cảnh giới Vô Cấu trở xuống, nếu muốn đột phá lên cao hơn thì tài nguyên không thể giải quyết được. Đừng hoa mắt vì tiền tài!”
Hắc Viêm Ma Thần bất đắc dĩ: “Nhưng ít nhất bây giờ ngươi chỉ là Hoa Luân nho nhỏ, vẫn hữu dụng.”
Ninh Dạ trả lời: “Ta không thiếu tiền.”
Bốn chữ này cực kỳ bá đạo.
Hắc Viêm Ma Thần rất bất đắc dĩ: “Thế thì ngươi còn muốn gì?”
“Thứ ta muốn đương nhiên là thứ ta khó mà có được.” Ninh Dạ hơi ngẩng cao đầu: “Ma trong Ma Vực, đạo ở tự thân. Nếu thế, lúc rảnh rối lại làm giúp ta vài mảnh thi thể Ma tộc chứng đạo như Tham Tinh đi.”
Mẹ kiếp.
Khẩu vị của ngươi lớn nhỉ, Hắc Viêm Ma Thần cũng bị dọa cho nhảy dựng lên. Ngươi tưởng thi thể Ma tộc đã chứng đạo dễ kiếm vậy à?
“Đương nhiên, ta sẽ trả tiền.” Ninh Dạ bổ sung một câu.
Công Tôn Điệp trợn mắt. Không cần nghĩ cũng biết cái gọi là trả tiền của y chắc vẫn là lông dê trả lên mình dê, dùng lợi ích giao dịch của bản thân đường hầm không gian này để đề bù.
Nói đơn giản hơn là, đối phương cho không.