Khi đám người Trì Vãn Ngưng bi tập kích ở bên ngoài, trong thức hải của Công Tôn Điệp, một trận đọ sức cũng chính thức triển khai.
Nhưng ở nơi này là Ninh Dạ tấn công.
Từng luồng công kích đánh lên lồng giam bằng ánh điện kia, Ninh Dạ đang thử nghiệm mở lồng giam nhưng mặc cho y công kích ra sao, đều không thấy hiệu quả gì.
Công Tôn Điệp bất đắc dĩ nói: “Vô dụng thôi, nơi này là thức hải, tất cả công kích đều là hư ảo, chỉ so đấu nguyên thần.”
“Ta biết.” Ninh Dạ trả lời.
Bây giờ Ninh Dạ, Công Tôn Điệp mới có cảnh giới Hoa Luân, nguyên thần chưa được cường hóa, chẳng qua dựa vào liên kết tâm linh mới có thể đi vào thức hải của cô, nhưng lực lượng nguyên thần kém xa Vong Thiên Cơ.
Trong tình huống đối đầu bằng nguyên thần, Ninh Dạ và Công Tôn Điệp cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ dựa vào địa lợi, Vong Thiên Cơ không thể phát huy năng lực thật sự, bằng không hắn có thể dễ dàng áp đảo bọn họ.
Nhưng Ninh Dạ đã dám đến thì cũng có nắm chắc.
Y nói: “Vong Thiên Cơ, ngươi có mạnh mấy cũng chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi. Thiên Cơ môn tranh đấu với ngươi đã bao năm, hai bên đều hiểu về nhau. Ta biết nhược điểm của ngươi là gì, ngươi tưởng chỉ có vậy đã nhốt được ta à?”
Vong Thiên Cơ cười ha hả: “Ta biết các ngươi biết nhược điểm của ta, không sai, anh linh bất diện của ta không thể đoạt xá, vĩnh viễn chỉ là kẻ ở nhờ, bất luận bản chủ quy vị hay bí thuật nguyên thần đều có thể đối phó với ta. Nhưng các ngươi làm được gì nào? Không có thực lực, dẫu có biết nhược điểm cũng vô dụng!”
Vong Thiên Cơ không tùy ý khống chế, hắn thấy Công Tôn Điệp chỉ có tu vi Hoa Luân nên mới dám cưỡng ép tu hú chiếm tổ chim, cho dù không thể đoạt xá cũng có thể tạm thời khống chế cô, mượn thân thể của cô để phát động đại trận.
Nhưng hắn cũng không ngờ trong tình huống này mà Ninh Dạ vẫn có thể cưỡng ép tiến vào thức hải.
Nhưng cũng may đối thủ chỉ có cảnh giới Hoa Luân mà thôi, tuy dọa hắn nhảy dựng lên, nhưng sau khi xác nhận nguyên thần của đối phương chưa được cường hóa, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Dạ cười lạnh: “Nguyên thần của ta chưa được tăng cường nhưng không nghĩa là ta không có cách nào đối phó với ngươi!”
Nói xong sắc mặt Ninh Dạ chợt hóa thành dữ tợn, quát lớn: “Lên!”
Một luồng sáng huyền bí đột nhiên lóe lên, soi rọi thức hải của Công Tôn Điệp như vầng trăng sáng xua tan mây mù, gương mặt của Vong Thiên Cơ đột nhiên co rụt lại, bị ánh sáng của mặt trăng áp đảo.
Vong Thiên Cơ kinh hãi: “Tiệt Thiên thuật! Sao lại là Thanh Tuyền!”
Tác dụng chính của Tiệt Thiên thuật là nhìn thấu nhân tâm, vặn vẹo nhân tính, có thể nói là thần thuật điều khiển tu sĩ kinh khủng nhất trong Cửu Thiên Thần Thuật.
Còn nhân tâm nhân hình liên quan trực tiếp tới tâm thần, vì vậy bản chất là thần thuật về nguyên thần.
Nhưng Tiệt Thiên thuật mà Ninh Dạ sở hữu không trọn vẹn, bản thân nguyên thần lại chưa được rèn luyện, vì vậy bây giờ chỉ có thể dùng để cảm nhận tâm trạng chứ không thể gây ra tổn thương thật sự đối với Vong Thiên Cơ.
Vì vậy Ninh Dạ thi triển pháp thuật này không phải để tấn công.
Y nói: “Vong Thiên Cơ, tuy nguyên thần của ngươi rất cường đại nhưng dù sao cũng chỉ là tàn hồn, không thể không có nhược điểm. Ngươi có, đúng không?”
Vong Thiên Cơ gào thét: “Ta không có!”
Ninh Dạ đã cảm nhận được tâm trạng của hắn, cười nói: “Quả nhiên, ngươi có! Hơn nữa còn có không ít, dù sao cũng là một chút tàn hồn thôi, có rất nhiều cách đối phó nhà ngươi.”
Vong Thiên Cơ gào thét: “Thế thì đã sao? Bí thuật nguyên thần đều có thể khắc chế ta, nhưng ngươi chỉ là Hoa Luân, không có bí thuật nguyên thần, ta có nhiều nhược điểm hơn nữa thì ngươi cũng không làm gì được ta!”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không vội, chậm rãi tìm kiếm là ra thôi. Thật ra ngươi cũng biết cho dù tu vi chỉ có Hoa Luân cũng có cách đối phó nhà ngươi, đúng không?”
Vong Thiên Cơ tức giận không thôi.
Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ chỉ có thể cảm nhận tâm trạng chứ không thể trực tiếp tìm ra đáp án, vì vậy mỗi câu hỏi của y đều là kiểu tìm hiểu đúng sai, y chỉ cần dựa theo câu hỏi là biết đáp án, Vong Thiên Cơ có phủ nhận thế nào cũng vô dụng.
Nếu là ở bên ngoài, với trình độ Tiệt Thiên thuật và thực lực bản thân của y, chưa chắc đã lấy được kết quả dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ đang trong thức hải của Công Tôn Điệp, nguyên thần tiếp xúc trực tiếp, tâm trạng chỉ thay đổi một chút thôi cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, muốn nhận được đáp án quả thật quá đơn giản.
Thế là một khắc sau Ninh Dạ đã biết, quả nhiên dẫu chỉ có tu vi Hoa Luân cũng có thể đối phó với hắn.
Nhưng cảnh giới Hoa Luân cần dùng thủ đoạn nào đối phó thì không dễ mò ra.
Tiệt Thiên thuật chỉ có thể cảm nhận tâm trạng, nội dung cụ thể thì phải tự đoán.
Vì vậy tiếp theo Ninh Dạ lần lượt đoán thử, liệt kê toàn bộ thủ đoạn pháp thuật mà mình biết.
Nhưng lần này mặc cho y đoán thế nào đi nữa cũng không trúng.
Chuyện này khiến Ninh Dạ hơi ngạc nhiên.
Vong Thiên Cơ thấy Ninh Dạ không đoán ra, vui mừng cười nói: “Ha ha ha ha, người mù cưỡi ngựa mù, định đoán bừa mà tìm ra phương pháp đối phó với bản tôn, còn kém xa!”
“Thật à?” Ninh Dạ như đang suy tư, cứ cảm thấy hình như mình để sót thứ gì.
Đột nhiên bên ngoài có dị động.
————————————————
Trong động thiên.
Mười hai thiết kỵ đang định xung phong.
Tần Thì Nguyệt đột nhiên xoay người: “Ngũ Thiếu Ba, bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi dám động thủ à?”
Ngũ Thiếu Ba ngơ ngác, mười hai thiết kỵ đối mặt với Tần Thì Nguyệt, trong lúc nhất thời không dám xung phong, ai nấy cưỡng ép ‘ngừng bước’, từng thân ngựa ngẩng cao, hí dài lên trời.
Hạ Văn Thư nói: “Bằng hữu của ngươi? Thì Nguyệt, trước đây ngươi chưa từng nói điều này.”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Lúc đó có nhiều người, chưa phát hiện ra.”
Hạ Văn Thư nói: “Chủ nhân của nơi này đã nói, giết hai kẻ đó là bảo vật về tay chúng ta.”
Tần Thì Nguyệt cả giận nói: “Nếu ta không cho ngươi giết thì sao?”
Hạ Văn Thư cười nói: “Tần Thì Nguyệt ơi là Tần Thì Nguyệt, đúng là gần đây ngươi không đúng cho lắm. Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn, ta cũng từng nghe tên của kẻ này. Hình như hắn là tử địch của Thiên Cơ môn phải không? Vạn năm trước kẻ này đã vận lạc, bây giờ chẳng qua chỉ còn lại một chút tàn hồn bất diệt mà thôi. Chỉ có một loại người mới có thể khiến hắn quyết tâm muốn giết chết...”
Sắc mặt Hạ Văn Thư đột nhiên trầm xuống: “Thiên Cơ môn!”
Tần Thì Nguyệt chỉ cảm thấy nặng nề.
Ánh mắt của Hạ Văn Thư đã dừng lại trên mặt Ninh Dạ: “Gương mặt kẻ này thật quen thuộc, nhìn thế nào cũng giống vị Ninh tuần tra viên của Hắc Bạch thần cung, à không, là Ninh Huyền Sách Sứ chứ?”
Nghe hắn nói vậy, gương mặt Ngũ Thiếu Ba cũng tỏa sáng: “Hóa ra Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn? Ha ha ha, đúng là tin tức tốt. Nếu bắt được người này có thể đổi lấy lợi ích bên Hắc Bạch thần cung, cũng không uổng chuyến đi lần này!”
Nghe bọn họ nói vậy, ngược lại Tần Thì Nguyệt cười phá lên.
“Vẫn để ngươi nhận ra rồi, Trì Vãn Ngưng, ngươi nghe thấy rồi đấy, không phải ta bán đứng các ngươi.”
Trì Vãn Ngưng trừng mắt: “Ta còn nhiều việc phải làm.”
“Vậy ngươi phải cố gắng lên.”
“Nói cũng đúng.” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng đột nhiên bừng lên sát cơ: “Nếu các ngươi đã tự tìm đường chết, đừng trách bà đây vô tình.”
Thuận tay chỉ một cái, Thiên Cơ điện bay ra từ cơ thể Ninh Dạ, phòng đại rồi thu hết mọi người vào trong điện.
“Thiên Cơ điện!” Vong Thiên Cơ đột nhiên gầm lên sợ hãi.
Vừa kêu xong, Vong Thiên Cơ mới biết không đúng, lập tức im miệng.
Hai mắt Ninh Dạ lại bừng sáng.
Sao ta lại quên mất những thần thuật khác của Thiên Cơ điện.
Không, không phải ta quên mà do tên khốn kiếp này.
Hắn cũng sở hữu một loại bí pháp nguyên thần nào đó, cố ý ảnh hưởng tới bản thân, khiến mình không nghĩ tới.
Là Tiệt Thiên thuật!
“Hóa ra ngươi cũng biết Tiệt Thiên thuật. Cũng đúng, dù sao ngươi cũng xuất thân Thiên Cơ môn, nhưng hình như ngươi chỉ biết một bộ phận, không thể cảm nhận tâm trạng mà là thay đổi ký ức.” Hai mắt Ninh Dạ sáng rực lên: “Ngươi thật biết diễn trò, cố tình giả bộ sợ sệt, thực ra đã chọn thủ đoạn nhắm vào tính toán để dẫn dắt tư duy của ta. Hay, hay lắm, quả không hổ danh đại năng thượng cổ!”
Nói xong y lớn tiếng quát: “Ngươi đang sợ hãi Ha ha ha ha, ngươi đang sợ Thiên Cơ điện!!!”
“Không, không!” Vong Thiên Cơ kêu la: “Đừng cảm nhận ta...”
“Ngươi đang sợ Côn Lôn kính? Không đúng...”
“Ngươi đang sợ Tỏa Yêu tháp? Cũng không đúng...”
Ninh Dạ ung dung đoán từng cái một.
Sau đó ánh mắt y bừng sáng, kinh ngạc: “Tạo Hóa thần tọa? Hóa ra ngươi sợ Tạo Hóa thần tọa? Điệp Nhi, mau báo cho Văn Ngưng.”
Trong lúc kích động y lại gọi Điệp Nhi.