TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 317: Ma thần

Trong Thiên Cơ điện, đám người Công Tôn Dạ còn đang giao chiến với bọn Hạ Văn Thư.

Hạ Văn Thư, Ngũ Thiếu Ba không hổ xuất thân danh môn, bản thân đã là cảnh giới Vạn Pháp, mười hai kỵ sĩ cũng có thực lực bất phàm, còn có pháp bảo trên người, như thành đồng vách sắt, không ngờ lại miễn cưỡng chống cự được.

Đương nhiên chủ yếu là Trì Vãn Ngưng, Tân Tiểu Diệp, Tần Thì Nguyệt không xuất thủ.

“Tần Thì Nguyệt, sao ngươi không ra tay, đứng đó làm gì?” Thư Vô Ninh tức giận nói.

Tần Thì Nguyệt trả lời: “Ta cũng muốn ra tay, nhưng nếu ta ra tay thì dấu vết quá rõ ràng, sẽ bị vương nhìn ra, hơn nữa các ngươi đã thắng chắc rồi, sao phải vội?”

Trì Vãn Ngưng đột nhiên nhìn sang phía Tần Thì Nguyệt: “Không, rất vội!”

Cái gì?

Tần thì Nguyệt sửng sốt.

Chỉ thấy Trì Vãn Ngưng chỉ tay lên không, một vật phá không bay ra.

“Luyện Ngục ma đàn?” Mọi người kinh ngạc.

Trong Thiên Cơ điện còn có Luyện Ngục ma đàn?

Chẳng trách ma khí tung hoành khắp nơi này.

Vì cứu Ninh Dạ và Công Tôn Điệp, Trì Vãn Ngưng đã bất chấp tất cả, hét lớn: “Lên!”

Ma tinh thiêu đốt, Côn Lôn kính xoay chuyển, Luyện Ngục ma đàn xuất hiện hư ảnh của Hắc Viêm Ma Thần: “Chuyện gì... Ồ?”

Hắc Viêm Ma Thần kinh ngạc nhìn Ninh Dạ đang khoanh chân ngồi, còn có Trì Vãn Ngưng đang điều khiển ma đàn.

Thế này là sao?

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không hiểu nổi.

Trì Vãn Ngưng đã kêu lên: “Chẳng phải ngươi muốn linh hồn sinh linh à? Mấy tên kia là hiến tế cho ngươi đấy!”

Cô chỉ tay sang bên, Hắc Viêm Ma Thần nhìn theo, thấy đám người Hà Văn Thư: “Ừm, sinh linh không tệ. Nhưng bọn chúng còn sống mà.”

“Sẽ giết cho ngươi ngay đây!”

Trì Vãn Ngưng chém Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, lần này cô ra tay toàn lực, phong vân biến ảo, Tân Tiểu Diệp làm dấy lên băng sương ngập trời, mưa tuyết trút xuống như điên.

Hạ Văn Thư kinh hãi: “Không, Tần Thì Nguyệt, ta biết sai rồi...”

Sắc mặt Tần Thì Nguyệt vẫn không đổi: “Quá muộn rồi.”

Viu!!!

Kiếm quang hạ xuống như dải lụa, một món pháp bảo hộ thân của Hạ Văn Thư lập tức bị hủy, ánh kiếm xuyên thủng thân thể hắn.

Công Tôn Dạ nhân cơ hội xuất thủ, U Hồn quỷ trảo đánh lên người Hạ Văn Thư, Hạ Văn Thư gào thét điên cuồng, đã bị hắn ném lên tế đàn.

Hắc Viêm Ma Thần vẫn không nhận mà nói với Trì Vãn Ngưng: “Các ngươi còn chưa nói mình muốn gì?”

“Ta muốn ngươi ra tay hủy diệt thiên địa bên ngoài!” Trì Vãn Ngưng trả lời.

“Hóa ra là thế.” Hắc Viêm Ma Thần cười phá lên: “Đã lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên các ngươi hiến tế ta. Nếu không phải thời điểm tất yếu chắc các ngươi đã không làm như vậy. Để ta đoán xem, hình như thằng nhóc kia đang nguyên thần xuất khiếu? Đúng là thú vị, nguyên thần của Hoa Luân mà cũng có thể xuất khiếu. Xem ra đang gặp phiền toái hả?”

“Hắc Viêm!” Trì Vãn Ngưng gầm lên: “Ngươi đang làm gì đấy?”

“Không có gì.” Hắc Viêm Ma Thần cười nói: “Hiếm hoi lắm mới có cơ hội tốt, đương nhiên phải tăng giá cũng được. Muốn ta ra tay cũng được thôi, nhưng giao hẹn lúc trước sẽ mất hiệu lực.”

Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Ngươi tưởng không có ngươi thì chúng ta không hủy được động thiên này chắc?”

“Đương nhiên các ngươi có thể rồi. Nhưng các ngươi không thể làm nhanh được, đúng không? Mà hình như các ngươi đang rất vội.” Hắc Viêm Ma Thần cười ha hả.

Trì Vãn Ngưng đang định nói chuyện, đột nhiên đờ người một lúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Viêm Ma Thần: “Ma đúng là ma, không thể tin được. Nếu ngươi không đồng ý thì giữ ngươi lại còn tác dụng gì nữa, chẳng bằng phá hủy tế đàn này!”

Nói xong không ngờ lại xoay tay chém một kiếm về phía Luyện Ngục ma đàn.

Một kiếm toàn lực.

“Không!” Hắc Viêm Ma Thần kinh hãi, may là lần này cần nhờ hắn xuất thủ nên đường hầm khá lớn, một cánh tay ma hóa đã ngăn cản kiếm này.

“Gay go! Bị lừa rồi!” Hắc Viêm Ma Thần biết không tốt.

Ma Vực có quy tắc của Ma Vực, chỉ khi hiến tế mới có thể đổi lấy lực lượng.

Lực lượng này có dùng cách nào cũng vậy, đã xuất thủ là đã trao.

Nhưng vấn đề là chưa thỏa thuận xong, hắn đã đưa lực lượng của mình tới, tương đương với đơn phương đồng ý với giao dịch.

Quả nhiên Trì Vãn Ngưng đã nói: “Dùng mạng của đám người này đổi lại ngươi xuất thủ, nhưng ngươi đừng hòng thay đổi những điều kiện khác!”

Nói đoạn, Trì Vãn Ngưng thu kiếm rồi lại đâm ra, nhưng lần này là nhắm vào Hạ Văn Thư.

Hạ Văn Thư còn định phản kháng, bàn tay khổng lồ của Thiên Cơ đã ép xuống.

Phốc!

Phong Vũ Tiêu Tương kiếm xuyên qua đầu hắn, ghim thẳng vào người hắn.

Nguyên thần rời thân thể, tiến vào tế đàn nhưng không cần Hắc Viêm Ma Thần cho phép.

Một khắc sau mọi người điên cuồng xuất thủ, đám người Ngũ Thiếu Ba không thể chống nổi, Đoạn Long đài chém xuống, Ngũ Thiếu Ba thân đầu hai nơi, mười hai kỵ sĩ cũng bị Phong Vũ Tiêu Tương kiếm giết chết, nước làn nước vô tình quét qua, những kẻ trúng đòn không để lại dấu vết, nguyên tần tan vỡ, được truyền vào ma đàn.

“Xem như ngươi lợi hại!”

Hắc Viêm Ma Thần gầm thét tức giận, lần này đúng là làm ăn lỗ vốn rồi.

Một khắc sau, một nắm tay khổng lồ đã duỗi khỏi đường hầm.

Trì Vãn Ngưng trực tiếp mở Thiên Cơ điện, vì vậy toàn bộ động thiên đều bị ma quyền màu đen này bao phủ, đánh lên trời, đấm xuống đất, động thiên rung chuyển kịch liệt, không gian từ từ tan vỡ, có thể thấy đã không giữ nổi.

“Không! Không! Không!” Vong Thiên Cơ kêu gào điên cuồng.

Hắn không ngờ bọn Ninh Dạ thậm chí còn có thể triệu hồi Ma thần, cho dù chỉ có linh lực đánh một đòn nhưng đã đủ khiến động thiên trọng thương.

Hắn phải phóng thích tất cả lực lượng còn sót lại thì mới được giải thoát, nhưng nếu động thiên vỡ nát trước khi hắn được giải thoát, vậy kẻ gặp xui là chính hắn. Tàn hồn của hắn và động thiên sẽ cùng tiêu vong.

Sau khi đánh một quyền hủy thiên diệt địa, nắm đấm của Hắc Viêm Ma Thần từ từ thu hồi, đường hầm bắt đầu đóng lại.

“Ta nhớ mặt các ngươi rồi, lần sau các ngươi đừng có hòng được ta giúp đỡ!” Hắn tức giận gầm nhẹ rồi biến mất.

“Hừ, chuyện đó không phụ thuộc vào ngươi, đừng quên ngươi còn nợ chúng ta ba thi thể Ma tộc chứng đạo!” Trì Vãn Ngưng không khách khí mắng lại.

Vốn định dùng một thi thể Ma tộc chứng đạo đổi lại lần xuất thủ này, không ngờ đối phương quá tham lam, ép Ninh Dạ không thể không nghĩ kế mạo hiểm, sau khi thành công cũng đỡ tổn thất một thi thể Ma tộc chứng đạo.

Tiện tay vung lên, thu hồi Luyện Ngục ma đàn.

Trì Vãn Ngưng kêu lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, động thiên đã bị phá, còn không tấn công toàn lực!”

Nói xong đã phóng thích tất cả mọi người.

Tần Thì Nguyệt kinh ngạc nhìn Trì Vãn Ngưng: “Ta còn tưởng Trì Vãn Ngưng là cô gái nhu nhược mềm mại như nước, không ngờ cô cũng có mặt cương nghị quả cảm như vậy.”

Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Cứu phu quân của bà đây rồi bà đây sẽ ôn nhu cho ngươi xem!”

Phong Vũ Tiêu Tương kiếm lại đâm tới, nhắm thẳng chân trời.

Ngay cả Tân Tiểu Diệp cũng không khỏi thốt lên: “Ninh Dạ tìm đúng người rồi.”

Vốn dĩ cô rất căm ghét Trì Vãn Ngưng, nhưng lúc này cũng phải thừa nhận.

Thư Vô Ninh trừng mắt với Thư Lang: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không đánh người được, chẳng lẽ đánh không khí cũng không được à?”

Ầm ầm ầm ầm.

Hàng loạt công kích cuồng bạo đánh lên không trung và mặt đất, phá hoại xung quanh.

Động thiên này vốn đã bị tổn hại nghiêm trọng, không chịu nổi đả kích điên cuồng như vậy, ầm ầm vỡ vụn.

Toàn bộ động thiên hóa thành một lỗ đen, cuốn hết vạn vật vào trong.

“Không!!!”

Trong thức hải của Công Tôn Điệp, Vong Thiên Cơ kêu gào tuyệt vọng.

Chỉ thiếu một chút thôi là hắn có thể khống chế Tạo Hóa thần tọa, nhận được tân sinh, nhưng chỉ thấy một cơn sóng ngập trời đã cuốn sạch tất cả cơ duyên...