TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 32: Chiêu nạp

“Hóa ra là thế.”

Nghe Tần Thì Nguyệt trình bày, cuối cùng ba người Ninh Dạ cũng hiểu tâm trạng của Tần Thì Nguyệt.

Công Tôn Điệp không nhịn được nói: “Chẳng lẽ ngươi không ngăn cản à?”

Tần Thì Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Sao ta lại không ngăn cản? Nhưng ta ngăn cản thì có tác dụng gì? Đây là quyết định của vương, làm sao mà ta cản được? Ngược lại còn khiến vương nổi giận...”

Trì Vãn Ngưng nói: “Vậy La Hầu thì sao? Bây giờ nó còn ổn không?”

Tần Thì Nguyệt nói: “Ta khổ sở khuyên can vương, xin người cho La Hầu thêm một ít thời gian, dù sao La Hầu còn sống mới có thể cung cấp càng nhiều tinh huyết. Thế nhưng Việt Trọng Sơn ép người quá đáng, vương không chịu nghe lời khuyên của ta, kiên quyết muốn rút sạch tinh huyết La Hầu. Ta không còn cách nào, buộc phải hạ độc La Hầu.”

“Hạ độc?” Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp kinh ngạc.

Tần Thì Nguyệt gật đầu: “Một loại độc không làm thương tổn tới tính mạng nó nhưng sẽ ảnh hưởng tới huyết mạch vận chuyển. Nếu vương cưỡng ép rút ra chỉ làm hại tới bản thân.”

Ninh Dạ đã hiểu: “Vì vậy Từ Liệt nổi giận... Hắn không giết ngươi đã là rất nhân nghĩa rồi.”

Ninh Dạ hiểu rất rõ tính cách đám đại lão này, xét theo góc độ của Từ Liệt, hành động này của Tần Thì Nguyệt chẳng khách nào phản nghịch, chẳng trách cho dù tới tinh huyết như vậy, Tần Thì Nguyệt vẫn nói Từ Liệt không có lỗi với mình mà là bản thân có lỗi với Từ Liệt.

Chuyện này chỉ có thể nói là khác biệt về quan điểm.

Nhưng tuy Từ Liệt không giết Tần Thì Nguyệt nhưng cũng chia lìa Tần Thì Nguyệt và La Hầu triệt để, không cho cô gặp mặt La Hầu nữa.

Không chỉ có thế, còn phái Hạ Văn Thư đi theo giám sát, tuyệt đối không cho phép Tần Thì Nguyệt làm hỏng chuyện của hắn.

Độc thì vẫn có cách giải, một khi độc của La Hầu được giải trừ sẽ là ngày chết của nó.

Tần Thì Nguyệt chẳng còn cách nào, đành phải đi lại khắp nơi, lúc đó suy nghĩ của cô là liệu có thể tìm ra một loại thiên tài địa bảo nào đó, hoặc giúp Từ Liệt tăng cường thực lực, hoặc giúp La Hầu nhanh chóng khôi phục tinh huyết, nói chung cách duy nhất của cô là cố gắng hết sức để bảo vệ La Hầu.

Chính vì vậy cô tới nơi ngộ đạo Thanh Tuyền, đáng tiếc nơi ngộ đạo chỉ là giả, ngay cả lợi ích cũng đã bị phá hủy.

Tần Thì Nguyệt hiểu rõ về Ninh Dạ, năm xưa trong trận chiến ở Chấp Tử thành, Ninh Dạ lừa gạt được rất nhiều người, nhưng có nhiều chuyện vẫn lọt vào mắt cô.

Vì vậy Tần Thì Nguyệt nghĩ có lẽ Ninh Dạ có thể giúp mình cứu La Hầu, cũng quyết định bảo y giết chết Hạ Văn Thư.

Thật ra có giết Hạ Văn Thư hay không không quan trọng.

Quan trọng là quấn chặt Ninh Dạ vào mình.

Lúc này sau khi hiểu mọi chuyện, Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng cũng im lặng: “Như vậy chuyện ngươi muốn chúng ta làm không phải giết chết Hạ Văn Thư mà là giúp ngươi lấy trộm La Hầu từ tay Từ Liệt? Này, yêu cầu của ngươi thấp quá nhỉ, đó là đại năng cảnh giới Niết Bàn đấy.”

Ngay cả Ninh Dạ cũng thấy phiền muộn.

Không thể thoái mái đánh quái thăng cấp từ từ à?

Sao lần nào cũng bắt ta khiêu chiên vượt cấp như vậy?

Vượt cấp thì vượt cấp thôi, vượt tới Vạn Pháp là được rồi mà?

Giờ thì hay rồi, trực tiếp lên tới cảnh giới Niết Bàn.

Tần Thì Nguyệt, ngươi để mắt tới ta quá đấy.

Tần Thì Nguyệt cũng biết yêu cầu của mình quá cao, thở dài nói: “Ta cũng chỉ coi ngựa chết như ngựa sống thôi, việc tới nước này cũng chẳng còn cách nào khác, phải nhờ các ngươi giúp đỡ. Đối với ta La Hầu không khác gì con trai mình. Ta không nỡ nhìn nó chết đi...”

Nữ nhân luôn lạnh lùng kiêu ngạo kiên cường này, không ngờ lại có lần đầu tiên nói năng khép nép nhờ vả Ninh Dạ, khiến ba người Ninh Dạ cũng không biết nói gì cho phải.

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Không phải ta không chịu giúp ngươi nhưng chuyện này thì ta khó mà giúp được.”

“Nhưng ngươi có thể trêu chọc cả Quân Bất Lạc, nói tới trí tuệ thì không ai bằng ngươi!” Tần Thì Nguyệt nói.

Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Ngươi đoán ra cả chuyện Quân Bất Lạc à?”

Vốn dĩ Tần Thì Nguyệt không biết, nhưng bây giờ rất nhiều chuyện của Ninh Dạ bại lộ trước mắt cô, Tần Thì Nguyệt cũng có thể nghĩ ra.

Ninh Dạ đã nói: “Ta có thể làm được nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ ta là người của Hắc Bạch thần cung, thân phận của ta mới là chỗ dựa lớn nhất cho ta. Nhưng ta không phải người của Cực Chiến đạo, Từ Liệt còn là đại năng cảnh giới Niết Bàn, ảo thuật của ta khó mà tác dụng được tới hắn. Chuyện này thật quá khó khăn.”

Tần Thì Nguyệt nói: “Nhưng ta là người của Cực Chiến đạo!”

“Hả?” Ninh Dạ ngơ ngác nhìn Tần Thì Nguyệt.

Đúng, Ninh Dạ không phải người của Cực Chiến đạo nhưng Tần Thì Nguyệt thì có.

Hơn nữa Tần Thì Nguyệt cũng có thể coi là cô gái thông minh, không thì cô đã chẳng thể trở thành tri sự của Trấn Bắc phủ.

Ninh Dạ nghĩ một hồi rồi nói: “Đúng, ngươi là người của Trấn Bắc phủ, nếu ngươi ta nội ứng ngoại hợp, chuyện này có cơ hội thành công.”

Nghe y nói câu này, Tần Thì Nguyệt vui mừng.

“Nhưng...” Ninh Dạ kéo dài ngữ điệu.

Vạn sự sợ nhất chữ nhưng.

Tần Thì Nguyệt thầm run rẩy: “Nhưng sao?”

“Trước đây ngươi cứu La Hầu, hạ độc vào nó, đã kinh động tới Từ Liệt. Trấn Bắc Vương sẽ không tin tưởng ngươi nữa, cho dù ngươi là người của Trấn Bắc phủ, ngươi cũng không có tư cách tiếp cận với La Hầu. Thân phận của ngươi đã không còn nhiều tác dụng.”

Nghe câu này, hai hàng lệ của Tần Thì Nguyệt tuôn ra từ vành mắt.

Rốt cuộc vẫn không được ư?

Cảnh tượng này khiến Ninh Dạ không khỏi thở dài, trong lòng Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cũng mền nhũn.

Nữ nhân không chịu được nước mắt.

Ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng không nhịn được nói: “Ninh Dạ, nếu chàng có cách gì thì giúp cô ấy đi.”

Tốt xấu gì thì Công Tôn Điệp còn thực tế hơn một chút: “Đúng vậy, cùng lắm thì đòi cô ta chút lợi ích.”

Ninh Dạ trừng mắt với cô.

Tần Thì Nguyệt thẳng thắn nói: “Chỉ cần ngươi cứu được La Hầu, muốn cái gì thì ngươi cứ nói.”

Ninh Dạ nhìn Tần Thì Nguyệt nói: “Nếu ta muốn ngươi thì sao?”

“Ta?”

Tần Thì Nguyệt ngớ người, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp thì hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ, ngươi được lắm dám nói muốn nữ nhân thứ ba trước mặt chúng ta?

Ninh Dạ biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ta muốn ngươi gia nhập Vân Tuyệt môn, trở thành người của Vân Tuyệt môn ta, ngươi có bằng lòng không?”

Tần Thì Nguyệt kinh ngạc, hiển nhiên cô cũng không ngờ y lại nói như vậy: “Ngươi muốn ta trở thành phản đồ?”

Ninh Dạ cười nói: “Lúc trước chính ngươi cũng nói bản thân phản bộ Trấn Bắc Vương, sao bây giờ còn chưa thích ứng?”

Tuy Tần Thì Nguyệt nói bản thân phản bộ Từ Liệt nhưng trong lòng vẫn không muốn làm một kẻ phản bộ từ đầu đến chân, cô chỉ nghĩ tới chuyện cứu La Hầu ra, cho dù phải chịu tội chết.

Nhưng cô không ngờ yêu cầu của Ninh Dạ lại là bắt cô thật sự phản bộ lại Cực Chiến đạo, khiến cô do dự một lúc lâu.

Lúc này Tần Thì Nguyệt lắp bắp cả nửa ngày, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ninh Dạ cũng không giục cô, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thấy Ninh Dạ như vậy, Tần Thì Nguyệt nhắm mắt: “Nếu ta trở thành phản đồ, tức là loại người bất nghĩa? Ngươi chịu tiếp nhận một tên phản đồ à?”

Ninh Dạ trả lời: “Trong mắt các ngươi thì gọi là bất nghĩa, nhưng theo ta thấy đây là nhảy công ty... Không cần hỏi, các ngươi không hiểu đâu. Nói chung ta không để ý tới chuyện này.”

Tần Thì Nguyệt thấy y như vậy, khẽ cắn răng bạc, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: “Được. Nếu ngươi giúp ta cứu Tiểu La ra, ta sẽ gia nhập Vân Tuyệt môn.”

Ninh Dạ hài lòng nói: “Tốt lắm. Xem ra Vô Ninh sắp có thêm một trợ thủ đắc lực. Thiên Cơ môn ta có hy vọng phục hưng rồi.”

“Vậy bây giờ ngươi có thể nói ra biện pháp được chưa?” Tần Thì Nguyệt hỏi.

“Biện pháp?” Ninh Dạ cười nói: “Không có biện pháp gì cả.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn Ninh Dạ.

Không có biện pháp thì ngươi yêu cầu cái gì?

Ninh Dạ rất uất ức: “Tốt xấu gì cũng cho ta chút thời gian suy nghĩ chứ, tưởng ta chỉ đảo mắt một cái là có vô số diệu kế à?”

Ba cô gái nhìn nhau, cùng gật đầu: “Đúng!”