Khói đen tiêu tán, Công Tôn Điệp đã xuất hiện ở một đằng khác.
Cô kinh ngạc nhìn Điền Bất Si: “Ái chà chà, thế mà vẫn không bẫy được lão nhân gia đây, Ngũ Độc Tuyệt Sát châm của ta lãng phí mất rồi, đúng là đáng tiếc.”
Giọng điệu ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
“Hay cho ả ma nữ, hay cho một chiêu ảo thuật, hay cho chiêu độn thuật, thứ ngươi dùng vừa rồi không giống pháp thuật ảnh độn của Ma môn.” Điền Bất Si chậm rãi thu tay lạnh lùng nhìn Công Tôn Điệp.
Khoảnh khắc giao đấu vừa rồi tuy đơn giản nhưng thủ đoạn mà Công Tôn Điệp thể hiện lại không bình thường, đầu tiên là sử dụng một loại độn thuật, ảo thuật nào đó chưa biết nên mới thoát khỏi khống chế của hắn, còn Ngũ Độc Tuyệt Sát châm gì đó ngược lại không tính là gì, đừng nói Điền Bất Si không trúng chiêu, cho dù có trúng thì với tu vi cường hãn của hắn cũng có thể dễ dàng chống chọi lại.
Công Tôn Điệp cười nói: “Quang độn, mượn ánh sáng thi triển độn thuật, kết hợp với ảnh độn là quang ảnh song độn, rất thích hợp để bỏ trốn. Nhưng lại không tác dụng gì với Bất Si Chiến Tướng, lão nhân gia ngài là đại năng Vô Cấu, tùy tiện ra tay cũng tạo thành uy thế ngập trời, Tiểu Điệp có chạy giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài.”
“Nhưng ngươi lại không sợ.” Điền Bất Si thở dài, tiện tay đánh ra một luồng hỏa phù, không ngờ cũng báo tin cho Việt Trọng Sơn.
Cả Điền Bất Si hay Hoa Giải Ngữ đều là người cẩn thận, bọn họ đang gánh vác trọng trách, tuyệt đối không vì thực lực của đối phương yếu kém mà coi thường, đặc biệt là mục đích mà Công Tôn Điệp thể hiện ra quá kỳ quái.
Nhưng hỏa phù kia hiện lên, vẫn bị ngăn chặn ở ngoài.
Công Tôn Điệp đã cười nói: “Quên mất không nói cho chư vị, đây là Cấm Tuyệt phù nhất phẩm, trừ phi ba vị đích thân đi ra, bằng không e là chẳng có cách nào thông báo cho Việt vương đâu.”
Tần Thì Nguyệt cau mày: “Nữ nhân này nói năng kỳ quái nhưng thấy ngài vẫn không chạy trốn, chắc chắn còn có chỗ dựa, phải cẩn thận kẻo bị cô ta lừa gạt.”
Điền Bất Si gật đầu: “Thì Nguyệt, ngươi và Giải Ngữ lui lại bảo vệ phía sau, nơi này có ta rồi.”
“Rõ!” Tần Thì Nguyệt cúi người đáp, đã đi cùng Hoa Giải Ngữ về phía sau.
Điền Bất Si lại xiết quyền: “Gọi trợ thủ của ngươi ra đây.”
Công Tôn Điệp ấm ức nói: “Người ta có trợ thủ gì đâu.”
Điền Bất Si nói: “Tuy xung quanh đây không có người ngoài nhưng trên người ngươi còn có một vật, có thể chứa người.”
Công Tôn Điệp ra vẻ kinh hãi: “Ai da ai da, thế mà ngươi cũng phát hiện ra. Nếu đã vậy, thôi được rồi.”
Rồi ra vẻ ấm ức lấy một cái hồ lô ra; “Sư huynh, người ta phát hiện ra ngươi rồi, ngươi đừng trốn nữa.”
Nói xong đã bóp nát hồ lô, một người từ trong hồ lô bay ra, sau lưng là đôi cánh đen giương rộng, làm cuốn lên ma khí ngập trời.
Chính là Thanh Lâm.
Trong lúc bay trên không trung, Thanh Lâm nhìn thẳng về phía Điền Bất Si: “Bái kiến Bất Si Chiến Tướng.”
“Vạn Pháp đỉnh phong? Cũng chẳng ra sao cả.” Điền Bất Si hơi ngạc nhiên: “Một con nhóc Vạn Pháp sơ kỳ, một tên Vạn Pháp đỉnh phong mà dám tới Thúy Ngọc sơn gây sự, các ngươi chán sống rồi à?”
Thanh Lâm mỉm cười: “Nếu không phải thực lực không đủ thì sao phải nghĩ cách đánh lén? Đáng tiếc Bất Si Chiến Tướng mắt không hoa, tâm không si, chút thủ đoạn nhỏ nhoi của chúng ta vẫn không lừa được.”
“Nhưng các ngươi vẫn không hề sợ hãi.” Điền Bất Si nhíu mày: “Thôi được, dù sao cũng phải đánh mới biết.”
Nói xong giơ tay đánh ra một quyền, trông rất bình thường không có gì kỳ lạ, nhắm thẳng vào Thanh Lâm, nhưng khoảnh khắc đó Thanh Lâm đã cảm thấy uy áp vô biên, hắn biết một khi mình trúng đòn thì cho dù có là cảnh giới Vạn Pháp e là thân thể cũng vỡ nát.
Cũng may hắn của ngày hôm nay không phải hắn ở Đông Phong quan.
Tuy vẫn chỉ là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng mười năm rèn giũa, hắn đã thật sự trưởng thành, cũng có thể phát huy được thực lực bản thân và tác dụng của Phong Ma Vũ.
Hai cánh phất mạnh, bay thẳng lên trời, Thanh Lâm đã né được thế quyền trực tiếp này, nhưng dư chấn vẫn khiến hắn hừ khẽ một tiếng.
“Chẳng qua chỉ có vậy thôi.” Điền Bất Si lại lắc đầu: “Quyền vừa rồi ta mới dùng ba phần lực.”
Hắn dùng ba phần lực không phải vì khinh thường đối thủ mà vì cần đề phòng còn có kẻ nào đó đang ẩn giấu.
Chính vì bây giờ hắn không cảm giác được đối thủ có lẽ đang ẩn giấu đó, vì vậy phải càng cẩn thận - nếu đối phương không có chỗ dựa, chắc chắn bọn chúng không cuồng vọng như vậy.
Điền Bất Si thu quyền tung chưởng vào không trung.
Một chưởng này không phải nhắm vào Thanh Lâm mà nhắm vào thiên địa này.
Sau khi chưởng này của hắn giáng xuống, toàn bộ Thúy Ngọc u cảnh đều bị bao phủ dưới uy thế của chưởng này.
“Ai da ai da!” Công Tôn Điệp đã bật thốt lên, trên người xuất hiện liên tục vài tấm phù lục, đều là thần thông nhất phẩm, chỉ thấy trên không trung ầm ầm hóa thành vô số mây mù, hội tụ thành con rối, tất cả chưởng lực đều giáng vào rối mây, sau đó lại ầm ầm tiêu tán, còn Thanh Lâm dựa vào bảo thể hùng mạnh của mình để chống đỡ.
“Vân Khôi phù?” Điền Bất Si kinh ngạc, rốt cuộc sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Các ngươi có quan hệ gì với Tử Lão?”
“Bằng hữu thôi.” Công Tôn Điệp thuận miệng đáp.
“Tử Lão ở đâu?” Điền Bất Si đã căng thẳng hẳn lên.
Nếu Tử Lão ở đây, Điền Bất Si không chắc mình có thể đối phó được.
“Yên tâm, hắn đi giết Quân Bất Lạc rồi, không có thời gian giúp chúng ta. Nếu hắn ở đây, ngươi nghĩ bổn cô nương còn phải dùng phù à? Phù lục nhất phẩm đắt lắm đó, phải trả giá rất lớn mới nhận được đấy.” Công Tôn Điệp chu môi.
Phù lục là do Ninh Dạ làm ra, kiếm một số phù lục tam phẩm rồi thăng cấp lên nhất phẩm, phí tổn không cao như Công Tôn Điệp nói nhưng cũng không thấp.
Những gì Công Tôn Điệp nói đều là thật, nhưng cô càng nói thật thì Điền Bất Si lại càng không tin.
Xưa nay Mộc Khôi tông vốn làm việc nham hiểm, có thể ám toán thì tuyệt đối không đánh lén, cho dù Tử Lão không có mặt, nhưng Nguyên Mục Dã thì sao, Hà Giang Minh thì sao?
Nếu bọn chúng để ý tới Cực Đạo việt?
Điền Bất Si rùng mình một cái, không dám tưởng tượng ra kết quả.
Chết tiệt, không nên chuyển Cực Đạo việt tới đây mới đúng.
Vị trí trước của Cực Đạo việt được phòng ngự nghiêm ngặt, cho dù là Từ Liệt cũng chưa chắc đã phá được.
Nhưng chính vì muốn câu Từ Liệt, Cực Đạo việt được chuyển tới nơi này, mà cấm chế bảo vệ của Thúy Ngọc bí cảnh lại cực kỳ bình thường.
Nếu đối thủ tấn công, Điền Bất Si không hề nắm chắc.
Trong lòng hắn lo lắng, không dám tùy tiện ra tay, chỉ có con ngươi xoay tròn, không ngừng đề phòng có người ra tay đánh lén.
Công Tôn Điệp cũng chẳng vội, tiếp tục cười, thậm chí còn nói: “Tính toán thời gian chắc Việt Trọng Sơn cũng sắp tới Trung Ương vương phủ rồi nhỉ? Này, ngươi nói xem, rốt cuộc ta mong tốc độ của hắn nhanh một chút? Hay mong tốc độ của hắn chậm một chút đây?”
Cái gì?
Câu này có ý gì? Điền Bất Si hoàn toàn không hiểu.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Là Hoa Giải Ngữ.
Không được!
Điền Bất Si vô thức lao thẳng về phía sau.
Thanh Lâm và Công Tôn Điệp đã cùng xuất thủ, vài chục luồng huyền quang đánh về phía Điền Bất Si, Điền Bất Si chẳng buồn để ý, chân cương hộ thể hiện lên, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện không đúng.
Đó không phải tiếng kêu của Hoa Giải Ngữ mà là ảo thuật!
Là Công Tôn Điệp dùng ảo thuật mê hoặc hắn, nhưng không biết vì sao lại giải trừ nên hắn lập tức phát hiện.
Nhưng lúc này có phát hiện cũng đã muộn, một khắc sau hắn quát to một tiếng, kinh hãi bay thẳng tới, sau lưng tóe máu.
“Cực Dương châm?” Hắn không thể tin nổi nhìn Thanh Lâm.
Cực Dương châm là bí bảo của Hạo Thiên môn, chuyên phá chân cương hộ thể, tương đương với huyết mạch La Hầu, nhưng chi phí đắt đỏ, sao người này lại có?
Hắn đột nhiên hiểu ra, rốt cuộc cũng nghĩ đến: “Ngươi là Thanh Lâm, đệ tử của chưởng giáo Hạo Thiên môn?”
“Quên không nói tên cho ngươi, ngại quá đi mất.” Thanh Lâm mỉm cười.
Thân là đệ tử chưởng giáo, có Cực Dương châm là chuyện hết sức bình thường.
Điền Bất Si chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Mẹ nó, trên châm còn có độc?
“À, quên không bảo ngươi, không cẩn thận bôi một chút Hỗn Nguyên tán và Ngũ Sắc độc lên đấy.”
“Muốn chết à!”
Hung tính nổi lên, Điền Bất Si không cố kỵ gì nữa, dốc toàn lực đối phó với hai người.
Khi một đại năng Vô Cấu dốc toàn lực xuất thủ, Thanh Lâm và Công Tôn Điệp không thể chống nổi.
Uy áp ngập trời dấy lên.
Công Tôn Điệp lại hô: “Tiến!”
Thanh Lâm đã bay thẳng tới chỗ Hoa Giải Ngữ ở phía sau.
Không ngờ lại ném Công Tôn Điệp lại cho Điền Bất Si.
Làm sao Điền Bất Si để Thanh Lâm tiến vào được, xoay người lại xuất quyền đánh tới, đồng thời Công Tôn Điệp cũng lao về phía Điền Bất Si.
Nhưng Điền Bất Si hoàn toàn không để ý tới Công Tôn Điệp, Thanh Lâm là Vạn Pháp đỉnh phong, còn có Cực Dương châm, uy hiếp lớn nhất, còn Công Tôn Điệp chỉ biết chạy mà thôi, không đáng lo.
Nhưng khoảnh khắc lao về phía Điền Bất Si, gương mặt Công Tôn Điệp hiện vẻ gian xảo: “Đến!”
Một khắc sau, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Đao phong nổi lên!
Kiếm quang hạ xuống!